Cuộc sống

Tôi vẫn không quên được mối tình đầu

Nhớ về anh, em thường cho rằng đó là kỷ niệm đẹp của mối tình đầu. Em cất giữ tình yêu ấy trong tim, mãi mãi không quên…

Hoàng ơi!!!

Những khi buồn, em thường gọi tên anh, người đầu tiên em đã yêu. Nhiều lúc em chợt hỏi: sao anh không để lại cho em những nỗi đau, sự buồn tủi để khiến em quên anh đi mà ngược lại anh chỉ cho em hạnh phúc ngọt ngào để rồi anh bay đi nơi khác?

Em ghét anh, ghét như ngày đầu em gặp anh tại sân khấu nơi em biểu diễn văn nghệ. Em ghét đôi mắt anh nhìn như muốn thiêu đốt thân thể em. Đáp trả lại ánh mắt ấy, em đã lườm anh và cuối cùng anh phải chào thua. Khi chương trình văn nghệ kết thúc, anh thì thầm với chị trưởng đoàn: "Cô bé đó là ai?"

Lần thứ hai em gặp lại anh tại chương trình văn nghệ của trường. Lần này, anh thôi không nhìn em với ánh mắt khó chịu. Sau buổi trình diễn, anh nói nhỏ vào tai em: "Cô bé đi ăn kem với anh nhá". Em gật đầu đồng ý.

Em kéo theo gần hết bạn bè cùng lớp. Báo hại lần đó, anh đã tiêu tốn hết cả tháng lương. Em nghĩ sau lần gặp gỡ ấy, anh sẽ không còn ý định gặp em, cô bé lém lỉnh làm anh hao tài, tốn của. Nhưng em đã sai. Mỗi ngày, sau những buổi đi học về, em thường được người nhà trao cho những chiếc phong bì mà bên trong là những tấm thiệp thật dễ thương với dòng chữ: "Dễ thương phải không bé"; “Đáng yêu bé nhỉ"... Những lần như thế, em chỉ ầm ừ, dối mẹ đó là thiệp của cô bạn phương xa. Em đã có một suy nghĩ khác về anh.

Lần đầu tiên em chấp nhận lời mời đi chơi riêng với anh đó là ngày Thành lập Đoàn, trường tổ chức cắm trại cho toàn thể học sinh. Sau buổi văn nghệ mà chính tay anh đàn cho lớp em hát, anh đã đưa ra lời mời ấy. Ngồi nói chuyện với anh, em càng hiểu hơn về anh, một người đàn ông từng trải, đã bước qua những nỗi đau. Anh nói lời yêu khi trái tim em đập thình thịch. Trở về trường, em vẫn chưa hết bàng hoàng với những lời tỏ tình của anh.

Những cánh thiệp, những lời chúc mừng vẫn đến với em. Mùa xuân năm ấy cũng là lúc em biết yêu anh. Anh sống một mình trong khu nhà tập thể. Sau giờ làm việc, anh vẫn hay đến nhà đón em đi chơi. Loanh quanh khắp nơi, anh lại đưa em về phòng, anh đàn, em hát... Những đêm mưa, tiếng đàn anh vang vọng càng khiến em nao lòng. Anh ngồi đàn, ngắm em như một báu vật. Anh yêu em nhưng không dám sở hữu em. Mùa hè năm ấy, em đã trúng tuyển vào đại học.

Ngày xưa, anh hay đàn cho tôi hát. Ảnh minh họa


Em ghét nước Mỹ, ghét cái xứ sở văn minh đã lôi kéo anh đi. Đêm cuối cùng ở Việt Nam, anh đã lên Sài Gòn đưa em dạo khắp nơi nào là bến Bạch Đằng, xem văn nghệ ở sân khấu Trống Đồng. Khi chia tay, em hỏi: "Ngày mai, anh có muốn em tiễn không?". Im lặng hồi lâu, anh đáp: “Anh sẽ không thể đi nếu gặp em". Em quay đi mà mắt em ngấn lệ, em biết em sẽ mãi mãi mất anh.

Mãi đến bây giờ, dù đã hơn 20 năm trôi qua, em vẫn còn yêu anh. Nhớ về anh em thường cho rằng đó là kỷ niệm đẹp của mối tình đầu. Em cất giữ tình yêu ấy trong tim, mãi mãi không quên…

Tác giả bài viết: Thanh Yến

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP