Cuộc sống

Ở nhà chăm con và nỗi tủi nhục mang tên "ăn bám chồng"

“Tôi đi làm cả ngày mệt mỏi, ngồi với anh em một chút mà cô cứ nhặng hết cả lên. Cô thì biết gì nỗi vất vả của người đi làm. Chỉ ở nhà ăn ngủ với trông con, xem có ai sướng như cô không”.

Chúng tôi yêu nhau từ thời cùng ngồi trên chiếc ghế giảng đường đại học. Ra trường được 1 năm, khi công việc cũng đã vào ổn định, chúng tôi kết hôn.

Ngày ấy anh mới vào được một công ty nước ngoài, còn tôi thì đã làm việc ở khu công nghiệp từ khi ra trường. Công việc thu nhập cũng khá, chỉ ngặt nỗi phải đi lại xa xôi.

Cưới nhau được 3 tháng, tin vui đến với chúng tôi khi tôi phát hiện mình đã mang thai được 6 tuần. Đó cũng là thời điểm tôi bắt đầu bị những cơn ốm nghén hành.

Mới mang bầu mà trông tôi cứ xanh như tàu lá. Mọi người ai nấy đều bảo tôi phải gắng ăn cho đứa con trong bụng nhưng cứ ăn vào tôi lại nôn ra. Quãng đường từ nhà đến khu công nghiệp chưa bao giờ tôi thấy xa đến thế. Việc ngày nào cũng phải dậy sớm để đón xe công ty rồi chiều lại về muộn khiến tôi càng thêm mệt mỏi.

Việc ngày nào cũng phải dậy sớm để đón xe công ty rồi chiều lại về muộn khiến tôi càng thêm mệt mỏi. (Ảnh minh họa)

Được vài tháng, chồng tôi lo lắng và bảo tôi hay vợ nghỉ việc ở nhà để dưỡng thai chứ tình hình như này không ổn. Bản thân tôi lúc ấy cũng mệt mỏi nên sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định đồng ý với đề nghị của anh.

Những ngày đầu mới ở nhà, tôi cảm thấy được giải phóng cơ thể thật sự. Sáng sáng không còn cảnh dậy thật sớm để kịp bắt chuyến xe của công ty, chiều chiều cũng không phải trở về nhà khi trời đã nhá nhem tối.

Quãng đường vài chục cây đi làm mỗi ngày giờ được thay bằng vài trăm mét đi bộ ra chợ. Trong lòng tôi thầm cảm ơn, nhờ nghe chồng nghỉ ở nhà mà tôi mới có những phút giây thảnh thơi thế này.

Dần dà tôi bắt đầu thấy chán khi cả ngày chỉ quanh quẩn đi chợ, nấu cơm rồi dọn dẹp cửa nhà. Bạn bè ai nấy đều đi làm, đều có cuộc sống riêng, chỉ mình tôi là loanh quanh với 4 bức tường.

Cuộc sống của tôi đang từ bận rộn với công việc, những cuộc hội họp rồi bạn bè, đối tác nay trở thành cả ngày chỉ luẩn quẩn một mình chờ chiều chồng đi làm về. Nghĩ cũng chán nhưng dù gì ngày sinh cũng sắp đến, con vài tháng rồi mình lại “tái hòa nhập cộng đồng”.

Một ngày 24 tiếng mà tôi chỉ ước làm sao có thêm 24 tiếng nữa. (Ảnh minh họa)

Con tròn 5 tháng, tôi nói chuyện với chồng về ý định muốn đi làm lại. Anh bảo muốn tôi ở nhà chăm sóc con cho cứng cáp, anh nuôi hai mẹ con được. Nhưng như con chim quen tự do bị tù túng quá lâu, tôi quyết đi làm để thoát khỏi 4 bức tường.

Nhưng tôi đâu biết rằng, để bắt đầu một công việc khi đang nuôi con nhỏ là chẳng dễ dàng gì. Ban đầu, cũng có nơi gọi tôi đi làm nhưng khi biết tôi đang nuôi con nhỏ, họ lại ậm ừ rồi từ chối. Có nơi thì vin vào việc tôi đã nghỉ ở nhà được một thời gian, nói sợ tôi khó theo kịp công việc nên chỉ trả mức lương thấp. Mãi rồi cũng mới có một công ty tư nhân mà tôi cảm thấy khá hài lòng.

Đi làm lại sau gần 1 năm nghỉ ở nhà, quá nhiều thứ phải lo lắng. Quả đúng là 1 năm nghỉ ở nhà đã khiến tôi bị tụt lùi trong công việc so với bạn bè cùng trang lứa.

Hai gia đình, bên thì bận, bên thì cũng đã già nên chẳng thể trông cháu nên vợ chồng tôi phải thuê người giúp việc. Căn phòng chúng tôi thuê lại không rộng rãi gì, nên buộc lòng tôi phải thuê người giúp việc theo giờ hành chính.

Cũng chính vì vậy mà hôm nào tan giờ làm là tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy về với con, rồi tay bồng tay bế đi chợ cơm nước. Chồng tôi làm công ty nước ngoài nên công việc cũng bận rộn, chẳng mấy khi về đúng giờ giúp đỡ được việc nhà.

Một hôm, anh nói tôi suy nghĩ về việc ở hẳn nhà trông con cho cứng cáp. “Anh thấy như này không ổn em ạ. Em đi làm lương được bao nhiêu? Được vài đồng thì mình lại phải thuê người để chăm con. Mà ai biết được ở nhà người ta làm gì với con mình. Nhìn thấy con tay chân sưng vù vì muỗi đốt, anh sốt ruột lắm”.

Hôm nào tan giờ làm là tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy về với con, rồi tay bồng tay bế đi chợ cơm nước. (Ảnh minh họa)

Tôi biết vậy nhưng vẫn muốn đi làm để chủ động cả về tài chính, và không cảm thấy mình bị thụt lùi so với xã hội. Thế nhưng từ sau hôm ấy, anh hay mặt nặng mày nhẹ với tôi hẳn.

Hôm nào tôi về sớm cơm nước trông con thì không sao. Chẳng may hôm nào công ty có việc hay tắc đường về trễ là y như rằng anh mặt sưng mày sỉa hậm hực khó chịu. Trăm thứ đổ lên đầu, vợ chồng lại căng thẳng suốt ngày chỉ vì con ốm, tôi ngậm ngùi nộp đơn xin nghỉ việc.

Ở nhà chăm con, vui thì có vui thật thì cả ngày được ôm ấp chơi với con, nhưng cùng với đó là cả tỷ thứ việc không tên. Nào là đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp cửa nhà rồi giặt giũ quần áo, chăm con nhỏ. Con thì cứ nhằng nhẵng đòi bế. Tranh thủ đặt được con ngủ là tôi phải lau ngay cái nhà, hay giặt nhanh chỗ quần áo. Một ngày 24 tiếng mà tôi chỉ ước làm sao có thêm 24 tiếng nữa.

Quay cuồng với công việc vậy nhưng chồng tôi lại chẳng biết ý giúp đỡ vợ chút nào. Có vợ ở nhà chăm con nên anh càng được đà đi chơi tụ tập cùng bè bạn.

Một hôm tôi quyết định sẽ chờ chồng đi chơi về để nói chuyện với anh. Thái độ của anh đã khiến tôi thực sự sốc. “Tôi đi làm cả ngày mệt mỏi, ngồi với anh em một chút mà cô cứ nhặng hết cả lên. Cô thì biết gì nỗi vất vả của người đi làm. Chỉ ở nhà ăn ngủ với trông con, xem có ai sướng như cô không”.

Cô thì biết gì nỗi vất vả của người đi làm. Chỉ ở nhà ăn ngủ với trông con, xem có ai sướng như cô không. (Ảnh minh họa)

Tôi quá đỗi bàng hoàng và tủi thân trước những câu nói của anh. Đâu phải tôi muốn ở nhà như này, và ở nhà chăm con đâu phải là tôi đang ăn bám. Tôi cũng từng đi làm, từng kiếm ra tiền và độc lập tài chính đấy chứ.

Lên mạng, đọc được những dòng tâm sự của một cô vợ trẻ “Ở nhà chồng nuôi có sướng không các chị?”, tôi bỗng khóc òa lên và nhủ thầm: “Không gì khổ nhục bằng ở nhà phụ thuộc đâu em ạ!”.

Tác giả: Thanh Hương

Nguồn tin: Khampha.vn

  Từ khóa: ăn bám , chăm con

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP