Hôm nay vô tình vào tài khoản gmail của người anh trai quá cố, tôi thấy có một bức thư viết dở anh ấy còn chưa gửi mặc dù đã đề tên địa chỉ nhận. Bức thư anh ấy viết vào ngày 10/6/2016, trước lúc anh ấy mất 2 tuần. Hôm nay, tôi gửi tới chuyên mục để hoàn thành nốt di nguyện của anh trai tôi và cũng hy vọng chị dâu đọc được sẽ cảm thấy được an ủi phần nào.
"Chào các bạn, tôi không phải độc giả quen thuộc ở đây mà vợ tôi là người ngày nào cũng vào trang tâm sự này để đọc. Những ngày này ở nhà hiu vắng trên giường bệnh, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc viết vài dòng này. Một ngày nào đó có lẽ em sẽ đọc được.
Tôi bị ung thư. Đúng, tôi đang mang trong mình căn bệnh mà y học hiện nay đều phải bó tay. Tôi còn trẻ, mới 38 tuổi thôi. Cái tuổi mà trẻ chưa qua, già chưa tới. Đáng ra tôi đang phải đi làm ngoài kia lo cho 2 cô con gái ăn học. Đáng ra tôi phải đi làm kiếm tiền để mang về cho vợ mua sắm tiêu xài. Tôi kém, kém đủ đường. Tôi không phải là người giỏi kiếm tiền, càng không phải là người chồng, người cha tốt. Tiếc là những điều này đến bây giờ tôi mới nhận ra.
"Chào các bạn, tôi không phải độc giả quen thuộc ở đây mà vợ tôi là người ngày nào cũng vào trang tâm sự này để đọc. Những ngày này ở nhà hiu vắng trên giường bệnh, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc viết vài dòng này. Một ngày nào đó có lẽ em sẽ đọc được.
Tôi bị ung thư. Đúng, tôi đang mang trong mình căn bệnh mà y học hiện nay đều phải bó tay. Tôi còn trẻ, mới 38 tuổi thôi. Cái tuổi mà trẻ chưa qua, già chưa tới. Đáng ra tôi đang phải đi làm ngoài kia lo cho 2 cô con gái ăn học. Đáng ra tôi phải đi làm kiếm tiền để mang về cho vợ mua sắm tiêu xài. Tôi kém, kém đủ đường. Tôi không phải là người giỏi kiếm tiền, càng không phải là người chồng, người cha tốt. Tiếc là những điều này đến bây giờ tôi mới nhận ra.
Tôi không phải là người chồng, người cha tốt. Tiếc là những điều này đến bây giờ tôi mới nhận ra. (Ảnh minh họa)
Tôi sinh ra trong một gia đình có 6 chị em, trong nhà tôi là thứ 4 và cũng là người con trai duy nhất. Các chị tôi kinh tế rất khá, các em tôi cũng được học hành đàng hoàng. Nhưng tôi không nhận được sự giúp đỡ từ họ bởi vì tôi vốn sống rất thẳng lại nóng tính nên chẳng hợp với ai trong nhà.
Những ngày còn khoẻ, tôi đi buôn. Tôi đi buôn bán rất nhiều thứ và cũng có lãi. Nhưng tôi lại đem nướng những đồng tiền ấy vào mâm rượu tối ngày chè chén. Vợ tôi chưa được cầm một đồng tiền nào của tôi để mua cái áo, con tôi chưa một lần được tôi cho tiền đóng học. Đến giờ phút này khi tay run lên gõ chữ tôi vẫn cảm thấy mình thật đáng trách.
Vợ tôi là giáo viên. Ngày cưới tôi em béo lắm, tôi còn trêu là em chẳng cần đi xe đâu bởi vì chỉ cần lăn thôi cũng đến nơi nhanh hơn rồi. Vậy mà sau gần 15 năm chung sống với tôi, cô ấy gầy còm cõi. Hôm qua khi nhìn thấy vợ, tôi mới nhận ra đã bao lâu rồi tôi chẳng còn quan tâm đến vợ con mình?
Tôi vẫn cứ thế cả chục năm cho tới khi bị bệnh. Vợ tôi từ ngày cưới cho đến bây giờ không lúc nào cô ấy được nghỉ ngơi đúng cách. Khi tôi ốm, mỗi lần đi viện là lại vác ba lô đi một mình. Ngồi trên xe, tôi thật sự thấy cô đơn và chạnh lòng. Con tôi còn quá nhỏ để đi chăm bố, còn vợ tôi thì phải làm từng chút để có tiền cho tôi chữa bệnh. Dù buồn dù tủi tôi cũng không hé răng nửa lời. Tôi biết tôi không có tư cách ấy bởi vì nếu khi còn khoẻ tôi biết thương vợ con thì lúc ốm đau thế này tôi đã không phải là gánh nặng cho cô ấy.
Tôi hy vọng sau khi tôi chết đi, em có thể gặp được người tốt với em, sống hạnh phúc quãng đời sau này. (Ảnh minh họa)
Gia đình tôi không được như người khác. Tôi ốm đau thì mình vợ chồng tôi gánh hết. Đáng ra vợ tôi có thể đã trách cứ hay cạnh khoé nhà nội nhưng em đã không làm vậy. Bây giờ tôi cảm thấy thương và trân trọng vợ tôi vô cùng. Thật ra câu chuyện của tôi không phải là chuyện hiếm.
Tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn, khi còn khoẻ mạnh thì hãy dùng sức khoẻ để lo cho bản thân và gia đình. Giờ nhìn lại, tôi thấy mình đã sống uổng phí hơn chục năm, chỉ biết gây buồn khổ cho vợ con. Tôi hối hận nhưng cũng muộn quá rồi, chẳng thể bù đắp lại. Nhưng ngày gần đất xa trời này nhìn thấy vợ tận tình chăm lo cho tôi, tôi lại thấy đau lòng mà chẳng giúp gì được cho em. Tôi hy vọng sau khi tôi chết đi, em có thể gặp được người tốt với em, sống hạnh phúc quãng đời sau này.
Thương yêu gửi vợ nếu như em đọc được những dòng này. Có lẽ anh đã quá vô tâm với em. Sống với em, anh chưa một lần ân cần cũng chưa một lần nhường nhịn em. Anh cứ nghĩ rằng anh không gái gú không bồ bịch là đã đáng tự hào rồi nhưng anh lại không biết rằng điều em cần ở anh đó là hai chữ gia đình. Cảm ơn vì đã luôn ở bên chăm sóc cho anh. Anh đã ước mình có thể đi sớm hơn cho em bớt khổ. Lời cuối anh muốn nói xin lỗi em rất nhiều".
Tác giả bài viết: T.T.H
Nguồn tin: