Cuộc sống

Đám cưới to, đám cưới nhỏ

Con gái tôi đang đến tuổi cập kê, thỉnh thoảng nó lại ngồi cạnh tôi, hỏi: “Ngày xưa đám cưới của bố mẹ diễn ra như thế nào?”, xong rồi nó ước đám cưới của nó sẽ diễn ra thật to và hoành tráng. Tôi nhìn con gái tôi, yêu và thương cái khờ dại của nó. Rồi sẽ đến một ngày khi con yêu thật sự, con sẽ biết rằng, được ở bên người con yêu đã là điều hạnh phúc hơn bất cứ mọi sự trên đời.


Thời mới lớn tôi cũng hay có những ước mơ bay bổng như thế. Ước rằng mình sẽ gặp một anh chàng thật đẹp trai, biết nói yêu thương bằng những lời hoa mĩ, ước sẽ được nghe lời tỏ tình trong lung linh nến và hoa, ước được bạn bè xuýt xoa ngưỡng mộ. Nhưng rồi trải qua một vài mối tình dang dở, bao lần tự mình lau nước mắt bởi những thất vọng đớn đau, tôi nhận ra điều quan trọng không phải là người ta nói yêu mình ra sao mà là người ta yêu mình bằng cách nào. Người yêu ta thực lòng không phải là người biết chọc cười ta mà là người không để nước mắt ta rơi vì những vô tâm, hờ hững.

Ngày xưa, tôi có cô bạn bên nhà. Tính tôi nhút nhát hiền lành, bạn thì mạnh mẽ cá tính. Có lẽ sớm mất cha, sớm mất chỗ dựa vững vàng nhất nên từ nhỏ bạn đã biết tự lập lo toan. Điện đóm hư hỏng bạn cũng tự sửa, chiếc xe đạp hỏng hóc bạn cũng vật ra tự mày mò. Vì tính cách khác nhau nên dù cùng nhau đi hết tuổi học sinh chúng tôi vẫn không thân nhau nổi. Thỉnh thoảng khi ngồi trò chuyện về những ước mơ, bạn vẫn nói: Tao thích sau này sẽ lấy được một người chồng giàu có, đám cưới cũng phải thật to. Nếu không giàu có thì ít nhất cũng phải có nhà có cửa chứ lấy chồng mà đi ở nhà trọ như chị H. nhà kia thì tao không lấy đâu, khổ lắm. Nhưng, đời không như là mơ.

Tốt nghiệp một trường trung cấp, tiền không có, quen biết cũng không, bạn đành tha phương đi làm công nhân ở một khu công nghiệp. Bẵng một thời gian thì thấy bạn gọi điện nói bạn đã lấy chồng. Chồng của bạn gia cảnh có khi còn nghèo hơn cả bạn, cũng kiếp tha phương, lại còn đang vừa đi làm vừa đi học. Bạn lấy chồng không có đám cưới, chỉ dắt nhau lên chính quyền đăng kí kết hôn rồi về ở chung một nhà. Tôi nói với bạn: Đám cưới chẳng qua cũng chỉ là hình thức, quan trọng là các bạn yêu thương nhau thật lòng. Người ta có thể bình luận, xì xào vài hôm nhưng chẳng ai sống thay được cuộc đời của bạn. Đã lựa chọn rồi thì hãy vững tâm.

Mỗi dịp về quê, tôi vẫn qua nhà mẹ bạn chơi, mỗi lần nhắc đến con mẹ bạn lại khóc. Kể ra thì chẳng ai tin, nhưng bạn lấy chồng đã 6 năm rồi, có hai đứa con rồi mà mẹ bạn chưa biết nhà con rể ở đâu, thông gia chưa gặp nhau lần nào. Bạn lấy chồng không được khoác áo cô dâu, mẹ bạn không có lấy một miếng trầu ngày con xuất giá. Hẳn là có nguồn cơn, lí do cả, những chuyện quá buồn thì chẳng nên khơi. Nhưng điều quan trọng không phải là ở đó, không phải là bạn không được mặc áo cô dâu, không có mâm cỗ linh đình, không có vàng bạc hồi môn. Điều quan trọng nhất là bây giờ, sau 6 năm làm bạn thấy mình hạnh phúc, dù tiền bạc chưa nhiều, dù vẫn phải ở nhà thuê, nhưng con cái đủ trai đủ gái thông minh khỏe mạnh, và chồng bạn đã yêu thương chăm lo cho bạn như muốn bù đắp hết thảy mọi thiệt thòi.

Tôi có biết nhiều người, trong đó có cả bạn học của tôi, lấy chồng giàu sang, cưới hỏi linh đình, nhưng người thì một năm, người thì bảy tháng đã đường ai nấy bước. Làm thân con gái, ngày lên xe hoa là ngày quan trọng trong cuộc đời, đó là ngày ta bước sang một giai đoạn mới mà buồn hay vui, hạnh phúc hay khổ đau không chỉ riêng mình định đoạt. Người ta có tiền thì người ta ầm ĩ phô trương, mình không có tiền thì cảm nhận tình yêu bằng những điều giản dị. Đi bộ về nhà chồng hay ngồi xe hoa tiền tỉ thì điều quan trọng sau cùng là có hạnh phúc hay không mà thôi. Nhiều người sau đám cưới như hoa như mộng là bước sang thời kì vỡ mộng. Tiền bạc có thể mua được ngôi nhà nhưng không mua được tổ ấm. Tiền bạc có thể mua được tình dục chứ không mua được tình yêu. Có bạn còn khóc với tôi bảo rằng: “Vợ chồng tớ đã cùng nhau vượt qua bao thử thách cuộc sống, giờ nhà cao cửa rộng, con cái đủ đầy, vậy mà nước mắt vẫn tràn mi bởi nhận ra chỉ việc yêu thương nhau thôi mà sao cũng khó”.

Vậy nên tôi nói với con tôi: Là con gái, hạnh phúc không cần có nhiều người yêu mà chỉ cần có một người yêu con rất nhiều. Là con gái không cần phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần một người đàn ông nghiêng về mình là đủ. Một màn cầu hôn thật lãng mạn, một đám cưới lộng lẫy xa hoa, có thì cũng tốt thôi, không thì cũng chẳng sao cả. Đám cưới chỉ diễn ra vài giờ, nhưng còn cả cuộc đời dài chung sống. Chỉ cần con cảm thấy ấm áp, bình yên bên người bạn đời chân tình, chung thủy, chỉ cần đời dù nhiều khi mỏi mệt mà tay vẫn nắm chặt không buông. Chỉ cần thế thôi, về phương diện nào đó con đã là người hạnh phúc nhất thế gian rồi.

Tác giả bài viết: Lê Giang

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP