Cuộc sống

Câu trước nói chia tay, câu sau bạn trai đòi quà từng tặng tôi để đem cho người yêu mới

Anh xin lỗi vì đã lấy mất thanh xuân của tôi mà lại không thể cùng tôi đi đến tận cùng hạnh phúc. Tôi chưa hết choáng váng đã bị anh ngỏ lời "xin" lại chiếc nhẫn. Anh nói đằng nào cũng không đến được với nhau, tôi không nên giữ vật đính ước ấy làm gì, anh muốn tặng lại nó cho cô người yêu mới.

Chúng tôi bên nhau được 4 năm, trong thời gian ấy hai đứa đã rất gần gũi, tôi không bao giờ nghi ngờ việc một ngày nào đó, hai đứa sẽ về chung một nhà.

Anh ấy hơn tôi 7 tuổi. Về tính cách, anh ấy là người chững chạc, chỉn chu, khá chặt chẽ trong mọi chuyện kể cả chuyện tài chính. Khi hai đứa định đi đâu anh ấy sẽ lên kế hoạch rất chi tiết, tỉ mỉ, kiểu như phải đặt vé đi vào thời gian nào, đặt trước bao nhiêu lâu để được giá rẻ nhất, thuê phòng cũng bình thường nhất vì anh ấy nói hai đứa sẽ chủ yếu đi chơi bên ngoài chứ có về phòng mấy đâu, các quán ăn anh ấy chọn đều không đắt tiền nhưng được cái cũng ngon vì là quán của dân địa phương anh ấy đã cất công tham khảo, tìm hiểu. Tôi không có ý kiến gì vì nghĩ anh ấy biết tằn tiện chi tiêu như vậy sau này cũng tốt. Tôi đi chơi lại có anh ấy sắp xếp hết chẳng phải lo lắng gì, càng tốt chứ sao.

4 năm chúng tôi yêu nhau, bố mẹ hai bên đều biết và coi hai đứa như con cái trong nhà. Tôi không tiếc gì bạn trai và gia đình anh ấy. Thực tế là tôi đã đổ vào họ khá nhiều tiền, chỉ cần mẹ anh nói nhà có việc cần, tôi không ngần ngại mà mở ví cho vay, tôi nghĩ mình trước sau gì cũng là con trong nhà.

Anh ấy đã tặng nhẫn cho tôi. Chiếc nhẫn cũng tầm hai chục triệu thôi, so với những gì tôi đã đem tặng cho nhà anh, không đáng gì, anh nói đó là vật đính ước, tượng trưng cho tình yêu của hai đứa, anh mong tôi giữ gìn.

Nhưng rồi gần đây anh chuyển công việc do việc cũ không còn tốt. Anh thường xuyên kêu stress và đám cưới của hai đứa anh cũng xa xôi nói có lẽ nên lùi. Tôi đã linh cảm một điều không may khi anh ngày càng ít gặp tôi hơn, chỉ dành thời gian cho công việc.

Rồi cũng đến ngày anh nói với tôi đã quen một người mới qua công việc. Cô ấy đã hỗ trợ anh rất nhiều những ngày vừa qua, không có cô ấy, anh không trụ vững nổi. Và gặp cô ấy, anh mới nhận ra đâu là đích đến của đời mình. Anh xin lỗi tôi vì thanh xuân đã qua tôi dành cả cho anh nhưng anh lại không thể cùng tôi đi đến tận cùng hạnh phúc, vì làm thế là không công bằng cho chính tôi.

Tôi chưa hết choáng váng đã bị anh ngỏ lời "xin" lại chiếc nhẫn đính ước anh từng tặng cho tôi. Anh nói chúng tôi đằng nào cũng không đến được với nhau, tôi không nên giữ vật đính ước ấy làm gì, anh muốn tặng lại nó cho cô người yêu mới.

Trần đời, tôi chưa từng thấy thằng đàn ông nào tủn mủn như vậy, đến việc như thế cũng có thể nghĩ ra, mà đau khổ làm sao đó lại là người tôi có đến 4 năm trời gắn bó.

Tôi hỏi anh thế khoản 70 triệu mẹ anh vay tôi sửa nhà bây giờ tính sao. Anh nói nợ đó kiểu gì cũng trả, việc nào đi việc đó. Nhưng trước tôi cho vay không giấy tờ không văn tự, nếu tôi và anh không còn quan hệ gì nữa, tôi căn cứ vào đâu để lẽo đẽo đến đòi?

Tôi mang trái tim tan nát của người bị phụ bạc lại còn uất ức vì thấy mình ngu ngốc quá. Tôi phải làm sao bây giờ khi ai cũng biết là tôi đã qua lại yêu đương với một người đàn ông trong khoảng thời gian quá lâu, sắp làm đám cưới thì bị hủy, lại còn gia đình tôi nữa, giải thích thế nào về việc tôi đã đưa ngần ấy tiền cho nhà bạn trai mà bây giờ có thể không đòi lại được?

Tác giả: Hòa Minh

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP