Giới trẻ

Trót “liều” trong cơn say, cô gái nhận quả đắng trong hôn nhân

Câu chuyện của một nữ phượt phủ kể về cuộc hôn nhân kém hạnh phúc như một lời cảnh tỉnh với những bạn trẻ vội vã trong tình yêu.

Cô gái rất buồn vì người chồng không dành cho cô sự quan tâm và tình yêu như cô muốn. Nguyên nhân bắt nguồn từ một phút giây bồng bột với người bạn trai quen trong câu lạc bộ phượt thủ - nay là chồng của cô.

Chuyện như sau:

“Cuộc hôn nhân của chúng mình không xuất phát từ tình yêu. Nói thế cũng không đúng vì thật lòng là mình có yêu anh ấy, chỉ có anh ấy là không thôi.

Bọn mình quen nhau nhờ câu lạc bộ phượt đêm Hà Nội. Hồi ấy, mình mới chia tay người yêu, đang rất chán đời. Nên thấy CLB tuyển thành viên đi là mình háo hức đi. Anh là một trong những leader của nhóm, lần đầu gặp anh mình không có ấn tượng gì lắm, mình ấn tượng với bạn thân đi cùng với anh hơn. Rồi dần dần mình hòa vào CLB ấy nhanh hơn, trở thành thành viên kì cựu của nhóm, vì hầu hết CLB toàn là con trai chỉ có mình với một vài người nữa là con gái nên rất được mấy anh quan tâm.

Ảnh minh hoạ

Sau đấy, dần dần mình thân với bạn thân của anh nhiều hơn. Chúng mình cứ như hình với bóng đi đâu cũng có nhau. Vì thế mình tiếp xúc với anh cũng nhiều hơn. Vẻ ngoài của anh lạnh lùng, rất khó để nói chuyện nhưng chơi với nhau rồi mới thấy anh tâm lí và nói chuyện cũng rất có duyên. Mình bắt đầu cảm nắng vì cách nói chuyện đó. Và một điểm nữa anh khá giống với người yêu cũ của mình. Rồi bộ 3 chúng mình cứ thế mà thân lên. Anh với mình nói chuyện nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn. Tình cảm của mình cứ thế lớn dần lên. Đi ăn hay đi chơi ở đâu bọn mình hầu như đều có nhau. Rất nhiều người tưởng bọn mình yêu nhau nhưng thật ra không phải. Và tuyệt nhiên anh với mình không có người yêu.

Thế là sau 3 năm gắn bó với nhau mọi thứ vẫn đang diễn ra tốt đẹp. Cho đến hôm sinh nhật mình, anh tổ chức sinh nhật cho mình 2 đứa đều say quá chén. Chuyện gì đến rồi cũng đến. Tháng sau mình phát hiện mình có bầu. Hoang mang là cảm giác đầu tiên của mình. Sau khi mình nói với anh, chúng mình đã im lặng 2 ngày.

Mình biết mình yêu anh, nhưng lấy anh là một điều hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến. Mình cũng biết anh không yêu mình, chỉ là tình cảm anh em bình thường thôi. Sau đó anh có nhắn tin cho mình bảo bây giờ cho mình quyết định. Để sau này không hối hận, không oán trách anh. Anh sẽ nghe theo quyết định của mình.

Mình thật sự khó xử. Mình vừa ra trường xong, vừa xin nghỉ việc ở chỗ làm cũ với mong muốn thay đổi môi trường. Anh thì vẫn còn giang dở. Đi làm nhưng lương vẫn chưa ổn định, anh vẫn còn rất ham chơi. Mình thật sự không biết nên làm như thế nào. Mình không thể bỏ con, cũng không muốn lấy anh.

Nhưng rồi anh bảo thôi mình lấy nhau đi. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng chớp nhoáng đến vội vàng đáng sợ. Chỉ vỏn vẹn 1 tháng là chúng mình kết hôn. Bình thường anh rất tốt, anh vui vẻ anh hay nói chuyện linh tinh giúp mình nhiều nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ anh nói yêu mình, chưa bao giờ anh chủ động ôm mình, hôn mình, và đưa mình đi chơi. Trong thời gian mang thai mình vẫn khỏe nên vẫn đi làm bình thường. Bọn mình vui vẻ cũng nhiều nhưng cãi nhau cũng nhiều. Những lần cãi nhau hầu như mình đều phải tự làm lành. Anh chưa bao giờ xin lỗi mình 1 câu mặc dù anh sai hay anh đúng. Thật lòng có những hôm mình đã muốn bỏ đi vì không thể chịu đựng được sự vô tâm của anh dành cho mình. Mình giận, mình khóc lóc, mình đau... Nhưng anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm đến cảm nhận của mình.

Mình đã từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì cuộc hôn nhân của mình sẽ tốt đẹp. Mình còn đã từng nghĩ chỉ cần mình yêu anh là đủ, mình nguyện ý cùng anh đi hết cuộc đời nhưng đời thường không như mơ. Mình muốn gia đình hòa thuận để con mình được hạnh phúc nên mình sẽ chịu đựng tất cả. Chịu đựng sự tổn thương, chịu đựng được sự vô tâm. Nhưng mình nhầm, mình cũng nhỏ nhen ích kỉ lắm. Mình cho đi cũng muốn được nhận lại. Dù ít hay nhiều. Mình cũng thèm được hạnh phúc như người ta, thèm được quan tâm, thèm được yêu thương. Mình càng cố gắng mọi thứ càng tệ đi. Mình vẫn cố gắng từng ngày. Nhưng mà đến giây phút này, khi mình sinh con rồi mình mới chợt nhận ra hôn nhân trách nhiệm nó đáng sợ như thế nào.

Trách nhiệm có nghĩa anh sẽ chỉ quan tâm đến con chứ không quan tâm đến mình. Là anh sẽ làm tròn bổn phận của con rể nhưng với mình anh hoàn toàn không quan tâm. Anh là một người bố tốt, người con rể tốt nhưng không phải là người chồng tốt. Mình thật sự thấy đáng sợ. Sợ cái kiểu vô tâm của anh, sợ kiểu lạnh lùng của anh đối với việc của mình. Rốt cuộc mình nên chịu đựng tiếp hay nên chấm dứt đây...

Trước đây mình cứ nghĩ lấy người mình yêu sẽ tốt hơn lấy người yêu mình. Nhưng nhìn vào cuộc hôn nhân này mình mới nhận ra, lấy người mình yêu hay lấy người yêu mình đều không thể hạnh phúc được. Minh chứng rõ ràng là anh với mình đây. Cuộc sống hôn nhân của bọn mình nhiều lúc như rơi vào ngõ cụt và không có đường lùi. Mệt mỏi. Nếu biết trước như thế này mình đã chọn cách 1 mình là mẹ đơn thân chắc sẽ đỡ mệt mỏi hơn”.

Câu chuyện của cô gái trẻ đang thu hút nhiều bình luận của cư dân mạng. Nhiều người đưa ra lời khuyên:

Minh Ngọc Nguyễn viết: “Nếu bạn muốn duy trì hôn nhân thì tập sống hài hòa bên cạnh nhau. Bởi ngay từ đầu anh ấy đã không yêu bạn. Nên bạn chẳng thể kỳ vọng anh ấy sẽ ngọt ngào ôm hôn bạn mỗi ngày được. Đây cũng là bài học. Sống thoáng thì nguy cơ cũng cao. Nếu anh ấy yêu thương quan tâm tới con và không ngoại tình. Thì bạn cũng không cần phải làm mẹ đơn thân. Vì đơn thân còn mệt hơn nhiều”.

Huỳnh Ánh Dương viết: “Chỉ sợ sau này khi mọi sự chịu đựng đi quá giới hạn, sẽ có câu "nếu không vì... tôi đã không lấy cô". Những sai lầm ban đầu sẽ kéo theo hàng loạt những hối hận về sau”.

Phạm Quỳnh Hương: “Lỗi cơ bản của bạn là không uống thuốc tránh thai, nếu uống rồi thì cũng không nhiều thứ rắc rối theo phía sau như vậy. Khi say không trách ai được, vậy sao lúc tỉnh rồi bạn lại không tự lo cho mình?”.

Niềm Tin viết: “Nếu quá mệt mỏi thì buông đi. Có những thứ càng nắm càng thấy đau, càng giữ càng làm mình tổn thương trầm trọng hơn. Chỉ là ai đủ can đảm để đối diện chấm dứt nó. Thà đau một lần, đau đến tận cùng để rồi nó sẽ dịu đi và đi vào quá khứ, dẫu biết cả đời sẽ không bao giờ quên được, còn hơn kéo dài, giết chết chính mình. Mệt mỏi không khi cố gắng giữ gìn mối quan hệ đó, để rồi một ngày chợt nhận ra, hóa ra bấy lâu nay chỉ có một mình bước đi trên con đường đó? Mỗi khi thức tỉnh một điều gì đó thật thấm, thật sâu thì con người lại trưởng thành hơn một chút”.

Trần Thùy Trang viết: “Tình yêu chỉ có thể hạnh phúc khi đến từ 2 phía. Một bên cố gắng một bên khóc chỉ đem lại nỗi đau và nước mắt mà thôi”.

Tác giả: H.K

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP