Cuộc sống

Nàng dâu ức chế khi mẹ chồng ra điều kiện “phải có con trai mới được chia đất”

Nhà chồng tôi có bốn anh em trai. Chồng tôi là con trai cả. Tôi lấy anh, dĩ nhiên trở thành nàng dâu cả, người cùng anh gánh vác lo toan mọi việc trong nhà. Từ việc lớn đến việc nhỏ, từ việc trong ra việc ngoài, chồng tôi luôn muốn tôi phải chu toàn với câu nói cửa miệng: “Em phải làm gương vì em là chị cả”.

Việc gì tôi cũng làm gương được, chỉ có việc sinh con là không. Tôi sinh liền hai đứa con gái, còn ba cô em dâu sau đều lần lượt sinh con trai. Và mọi chuyện bắt đầu từ đó.

Bố mẹ chồng tôi ở quê, tư tưởng con trai con gái khá nặng, đặc biệt là mẹ chồng. Lúc nào bà cũng nghĩ, kiểu gì thì kiểu cũng phải sinh bằng được con trai. Chồng tôi là trai cả trong nhà, việc cố sinh một thằng đích tôn là trách nhiệm chúng tôi phải làm.

Mỗi dịp lễ tết cả nhà tôi về, bà luôn ý tứ thăm dò xem chúng tôi khi nào thì sinh tiếp. Tôi bảo mẹ chồng, chúng tôi chỉ sinh hai đứa để có điều kiện nuôi dạy cho tốt. Mẹ chồng khó chịu ra mặt. Bà không nói với tôi nhưng bà vận động chồng tôi đủ kiểu, rằng kiểu gì cũng phải sinh thêm. Để mẹ vui lòng, chồng tôi bảo thư thư rồi tính. Nhưng tôi biết anh không quan trọng chuyện mình phải đẻ con trai. Bởi nếu ông bà muốn duy trì nòi giống thì các chú đều đã có con trai, vợ chồng tôi thì không quan trọng chuyện đó.

Buổi họp mặt gia đình mới nhất, mẹ chồng tôi tuyên bố trước cả nhà, đất đai vườn tược của ông bà, bà sẽ chia đều cho mấy đứa cháu trai. Nếu nhà tôi không sinh được con trai, phần đất của cháu đích tôn bà sẽ cho con trai của chú thứ.

Tôi nghe xong, cảm thấy vô cùng ức chế, liền nói “đất của bố mẹ, bố mẹ muốn chia cho ai thì cho. Dù sao thì chúng con cũng chẳng về chốn khỉ ho cò gáy này ở”. Mẹ tôi giận tôi tím mặt, khóc lóc nói con dâu hỗn láo, chê bai nhà chồng quê mùa nghèo khó này nọ, rồi sau đó thẳng thừng “Nếu chị không sinh được con trai, nghĩa là đã không hoàn thành nghĩa vụ của một nàng dâu với nhà chồng, có muốn cũng chẳng có phần”. Vì thấy mẹ khóc, chồng tôi lên tiếng mẳng mỏ tôi trước cả nhà khiến tôi càng thêm cay đắng.

Tôi nhớ lại từ ngày tôi sinh đứa con gái đầu lòng rồi con gái thứ hai, mẹ chồng chỉ lên vài ngày, thái độ không có gì vui vẻ. Mỗi lần cháu gái về quê, bà luôn đón cháu gái bằng cụm từ “lũ vịt giời của bà đã về rồi”. Nhiều lần tôi góp ý bảo bà đừng gọi các con tôi như vậy, bà chỉ cười, nửa đùa nửa thật: “Thì chúng chẳng phải là lũ vịt giời, bé thời ăn hại, lớn thời bay đi hay sao”. Trong khi đó, đối với các cháu trai con chú thì bà luôn cưng nựng “bà thương cái giống nhà bà”. Nhiều khi tôi tủi thân vì mình thì ít, thương các con mình thì nhiều. Vì vậy vào những dịp tụ họp gia đình, tôi thường lấy cớ ít về quê.

Mẹ chồng tôi luôn xem việc mỉa mai tôi chuyện sinh đẻ là việc đương nhiên, giờ bà còn lấy việc chia đất đai làm phần thưởng ra để gây áp lực. Vợ chồng tôi dù đang ở trọ ở thành phố, cũng chưa từng nghĩ sau này sẽ về quê, đất đai của ông bà, tuyệt đối tôi chưa từng có ý đồ chờ mong nhòm ngó. Bởi có cho, chúng tôi chắc gì đã ở. Nhưng cái cách phân biệt và hành xử của mẹ chồng khiến tôi vô cùng ức chế và tức giận. Và tôi đã tuyên bố, nếu bà không nghĩ cháu gái cũng là ruột rà máu mủ nhà mình, cũng có quyền bình đẳng như các cháu trai, sau này tôi sẽ không cho các cháu về quê nữa.

Chồng tôi giận tôi, nói tôi đối với mẹ chồng hỗn hào láo lếu, rằng tôi không biết mình phận dâu con, dẫu đắng cay cũng phải nín nhịn. Anh nói anh hiểu là được, tôi không phải hơn thua với mẹ chồng, còn nói anh cảm thấy xấu hổ vì trước mặt các em để cho vợ mình nói năng như vậy với mẹ.

Chồng bảo tôi: "Em là con dâu cả, là chị cả trong nhà. Em đối với mẹ chồng không tôn trọng, sau này anh làm sao mà nhắc nhở các chú các mợ trong khi vợ anh anh còn không dạy được". Chồng tôi còn khuyên tôi về xin lỗi mẹ chồng, nhận mình nhất thời hồ đồ nên phát ngôn bậy bạ.

Thật nực cười. Tôi có lỗi gì mà phải xin lỗi mẹ chồng tôi. Đời này ai đặt ra cái lệ, dâu cả thì phải sinh con trai? Bà nội thì có quyền lạnh nhạt cháu gái? Mẹ chồng không thương yêu, không tôn trọng con dâu, sao con dâu phải tỏ vẻ hiếu kính với mẹ chồng? Tôi nói tôi không làm như vậy được. Vợ chồng tôi căng thẳng hơn một tuần này vì chuyện đó. Anh nói tôi quá đáng, cố tình chia rẽ đoàn kết gia đình chồng là không thương chồng. Tôi có thể không thật lòng hài lòng vì mẹ chồng, cũng nên vì chồng mà tỏ ra “bằng mặt”.

Tôi thực sự nên làm như vậy sao? Phải nhận sai khi mình không sai, phải xin lỗi cả khi mình đúng. Như vậy mới đúng là một người vợ vì chồng, thương chồng hay sao?

Tác giả: T. Liêm

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP