Cuộc sống

Chồng tôi đã thay đổi từ khi vợ sảy thai

Tôi năm nay đã ngoài 26 tuổi, lập gia đình đã bốn năm. Với công việc có thu nhập ổn định vợ chồng tôi có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng chính những bi kịch liên tiếp xảy ra khiến tôi có cảm giác dường như hôn nhân mình đang thực sự rơi vào bế tắc.

Vì cơ địa vốn yếu đuối nên dù đã lập gia đình lâu tôi nên tôi vẫn chưa có mang. Chồng tôi ban đầu cũng là người khá tâm lí và thấu hiểu vợ nên anh không hề gây áp lực mà còn khuyên tôi nên thong thả để tự nhiên vì con cái là của trời ban. Mỗi lần thấy chồng nâng niu cưng nựng mấy đứa trẻ hàng xóm khiến tôi không khỏi xót xa, mình vẫn chưa làm tròn bổn phận của người vợ.

Quả thật, yêu nhau là việc của hai người còn hôn nhân lại lạ chuyện của gia đình hai bên. Vì là con một nên gia đình anh ra sức hối thúc, mẹ chồng tôi vì sốt ruột có cháu nên cứ nghe đâu có phương thuốc hay lại mua về cho con dâu uống. Có lẽ vì như thế nên áp lực trong tôi ngày càng tăng.

Ảnh minh họa: Internet.

Và cuối cùng mọi việc được giải tỏa tôi, tôi nhẹ nhõm thở phào khi cầm chiếc que có hai vạch đỏ chót, niềm vui đến vào lúc không ngờ nhất, chồng tôi là người vui nhất. Khi biết tin vui sướng bồng tôi lên và cảm ơn vợ rối rít. Những giây phút ngập tràn hạnh phúc đó tôi sẽ không bao giờ quên. Sau ngày đó, tôi dưỡng thai một cách khoa học và thường xuyên đi bác sĩ thăm khám. Thế nhưng trời không chiều lòng người, ông trời đang cố tình trêu ngươi tôi, số phận đang đùa giỡn trước gia đình bé nhỏ. Tháng thứ sáu của thai kỳ, tôi như chết lặng khi bác sĩ thông báo thai lưu, con của tôi không có tim thai. Tôi ước gì ngay lúc ấy mình có thể chết đi để đổi lấy sự sống cho con, tại sao dù tôi đã làm những điều tốt nhất, con vẫn rời xa tôi.

Không nằm ngoài dự đoán, chồng tôi là người hụt hẫng nhất. Tưởng chừng mọi chuyện đã tốt đẹp, chỉ trong một ngày vợ chồng tôi quay trở lại xuất phát điểm ban đầu với áp lực sinh con gấp đôi lúc mới cưới.

Ảnh minh họa: Internet.

Nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai, tôi cũng mất khoảng thời gian khá dài để tìm lại sự cân bằng.

Thế nhưng thời điểm hiện tại, tôi nhận ra sự thay đổi của chồng, anh tỏ vẻ hờ hững và tình cảm dành cho vợ cũng không còn nồng nhiệt như trước. Quyết không thể kéo dài tình trạng này, tôi tìm cách chia sẻ nói chuyện trực tiếp với chồng. Sau cuộc nói chuyện ấy tôi nhận ra mọi nổ lực của mình không còn ý nghĩa gì khi mà chồng tôi đã không còn kiên nhẫn. Hôn nhân của chúng tôi giờ đây trên bờ vực thẳm. Chính áp lực từ gia đình, dòng họ, bạn bè, gặp anh người quan tâm thì hỏi thăm chân tình nhưng cũng không khỏi tổn thương. Kẻ ganh ghét thì lấy đó làm trò cười, cho rằng chồng tôi "yếu". Nên giờ đây anh thể hiện rõ sự chán nản và không còn thiết tha chuyện sinh con nữa.

Tôi luôn tự trách bản thân mình, nhưng tôi không có can đảm rời xa anh vì tôi vẫn còn yêu chồng rất nhiều. Mà thật ra không phải do tôi vô sinh mà chỉ là khó có thai, nhưng chồng lại không đủ kiên nhẫn và không cho tôi thời gian. Không khí gia đình ngày càng nặng nề và lạnh nhạt, tôi nên vực dậy tinh thần chồng để cứu vãn cuộc hôn nhân này hay dứt lòng ra đi để chồng tìm niềm vui khác. Lựa chọn nào để sau này không phải hối tiếc, mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

Tác giả: Khói Lam

Nguồn tin: phunusuckhoe.vn

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP