![]() |
Nếu anh không cho phép, không ai có thể chen vào gia đình tôi. (Ảnh minh họa AI) |
Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình phải viết ra những dòng này trong vai một người vợ bị phản bội, một người mẹ bị bỏ lại cùng hai đứa con gái còn đỏ hỏn. Tôi từng tin rằng, dù vợ chồng có mâu thuẫn thế nào, anh cũng sẽ không phản bội, càng không bỏ con. Nhưng hóa ra, niềm tin ấy mong manh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Anh ngoại tình. Tôi biết sự thật đó không phải từ miệng anh, mà từ những tin nhắn lén lút, những cuộc gọi vội vàng cắt ngang khi tôi bước vào phòng. Người đàn bà anh chọn không phải ai xa lạ: một người hơn tôi nhiều tuổi, từng đổ vỡ hôn nhân, đang là mẹ đơn thân của một cậu con trai.
Tôi không hiểu, trong những lúc tôi cặm cụi chăm con, thức trắng đêm vì con sốt, thì anh đã chia sẻ những gì với người đàn bà ấy? Anh kể về sự mệt mỏi của tôi, hay kể về sự chán chường của hôn nhân mà chính anh là người phản bội?
Ngày anh dọn đồ ra đi, đứa con gái lớn của tôi mới chập chững biết gọi “ba”, đứa nhỏ còn chưa cai sữa. Anh bước qua hai đứa trẻ, không một cái ôm, không một lời dỗ dành. Tôi đứng đó, không níu kéo, bởi tôi hiểu, khi một người đàn ông đã chọn ngoại tình thì trái tim anh ta đã không còn ở gia đình này nữa.
Anh nói anh cần tự do, cần được thấu hiểu. Nhưng tôi tự hỏi, tự do nào được xây trên nước mắt của vợ, trên sự thiếu thốn tình cảm của con? Anh tìm thấy sự nhẹ nhõm bên một người đàn bà khác, còn tôi thì bị nhấn chìm trong bế tắc, trong câu hỏi day dứt mỗi đêm: Vì sao người ở lại phải gánh chịu tất cả?
Tôi không trách người đàn bà ấy. Nếu anh không cho phép, không ai có thể chen vào gia đình tôi. Người có lỗi lớn nhất vẫn là anh – người chồng đã phản bội lời thề, người cha đã chọn rời bỏ con khi chúng cần anh nhất.
Anh có biết không, có những đêm tôi ôm hai con mà nước mắt rơi không thành tiếng, chỉ sợ con giật mình tỉnh giấc. Tôi tập quen với sự vắng mặt của anh, tập quen với việc một mình làm cả cha lẫn mẹ.
Có lúc tôi tự dằn vặt bản thân, nghĩ rằng mình chưa đủ dịu dàng, chưa đủ tinh tế, chưa đủ mới mẻ để giữ anh. Nhưng rồi tôi hiểu ra, không người phụ nữ nào có thể giữ một người đàn ông đã muốn quay lưng. Ngoại tình không phải là sai lầm nhất thời, mà là sự lựa chọn có chủ ý.
Giờ đây, tôi không mong anh quay về. Tôi chỉ mong anh, trong những giây phút bình yên hiếm hoi bên cuộc sống mới, sẽ nhớ rằng anh từng có hai đứa con gái bé bỏng đang lớn lên mà thiếu vắng một người cha. Còn tôi, tôi sẽ gom nhặt những mảnh vỡ của mình, học cách mạnh mẽ hơn mỗi ngày, vì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sống tiếp – vì các con.
Tác giả: M.H
Nguồn tin: nguoiduatin.vn



