Giáo dục

Gian nan sự học vùng cao Quảng Nam

Cơ sở vật chất còn nhiều thiếu thốn nhưng thầy cô và học sinh huyện miền núi Tây Giang, tỉnh Quảng Nam vẫn hàng ngày dạy và học chữ.

Ch’Ơm là một trong những xã vùng cao đặc biệt khó khăn ở huyện miền núi Tây Giang, tỉnh Quảng Nam, sát biên giới nước bạn Lào. Người dân nơi đây hầu hết là đồng bào dân tộc thiểu số, thôn bản xa trung tâm xã nên từ lớp 4 học sinh phải xa nhà, trọ học. Các em còn nhỏ, chưa tự chăm sóc bản thân, vậy là giáo viên vừa giảng dạy trên bục giảng, vừa làm cha mẹ, anh chị của các em.

Giường ngủ cũng là góc học tập của các em ngoài giờ lên lớp.

Trường Tiểu học và Trung học cơ sở Ch’Ơm, huyện vùng cao Tây Giang, tỉnh Quảng Nam nằm trên một quả đồi. Đường đến trường quanh năm nắng bụi, mưa lầy. Bữa ăn của các em chỉ vài con cá khô, rau dưa và bát canh loãng.
Thầy giáo Nguyễn Đông Vũ, Hiệu trưởng nhà trường gắn bó nhiều năm ở vùng cao biên giới này cho biết, mỗi tháng một em được hỗ trợ 15kg gạo và 520 nghìn đồng tiền ăn. Chế độ này cấp trong 9 tháng dành cho xã đặc biệt khó khăn.
Thầy Vũ tâm sự, gia đình nghèo khó, các em cũng thiếu thốn, thiệt thòi đủ thứ, từ quần áo, chăn màn, sách vở nên nhà trường phải vận động các tổ chức từ thiện giúp đỡ: "Mùa đông, ở đây ban đêm có thể xuống 3 độ C, nên rất lạnh.

Về mùa mưa bão, tạt mưa, ướt hết quần áo, chăn màn của các em. Nhà trường đã xin nhiều áo ấm, chăn màn nhưng không đảm bảo. Đa số là thầy cô ở dưới đồng bằng lên cũng khó khăn nhưng cũng đem hết tâm, nhiệt huyết tuổi trẻ của mình chăm lo cho các em".

Các thôn bản đều ở xa trung tâm xã Ch’Ơm, học sinh lớp 3 trở xuống được học tại điểm trường ở thôn bản nhưng cũng phải học ghép. Còn học sinh lớp 4 trở lên phải xa gia đình học bán trú tại trường.

Ngôi trường cũ lợp tôn, vách ván được tận dụng để làm chỗ ở cho học sinh, lâu ngày đã xuống cấp. Do thiếu chỗ ở nên 35 đến 40 em phải sống chen chúc trong một căn phòng chật chội chừng 40 m2, 2 đến 3 em phải nằm chung giường.

Giờ ăn trưa của học sinh bán trú vùng cao xã Ch'Ơm.

Em A Lăng Kha, học lớp 5 cho biết, nhà em ở tận bản A Tu, cách trường chừng 3 giờ đồng hồ đi bộ nên phải ở bán trú, cuối tuần mới về thăm nhà. Nhớ ngày đầu ở lại trường, Kha khóc suốt đêm không ngủ được. A Lăng Kha bảo, thương nhất là các bạn nữ: "Lúc trước, tụi em còn lớp 4, mấy bạn nữ cứ kêu chúng em phải vào phòng để nhìn mấy bạn, mấy bạn sợ ma. Mấy bạn nữ thường nhớ bố mẹ thì khóc, đặc biệt khi học đến Thứ Bảy ở lại luôn thì các bạn không về gặp bố mẹ các bạn khóc".

Cơ sở vật chất, thiết bị dạy học thiếu thốn, đi lại khó khăn, điện chiếu sáng phập phù, thức ăn đắt đỏ nhưng các thầy, cô giáo xã vùng cao Ch’Ơm, huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam luôn hết lòng vì học sinh. Lo lắng của nhà trường là khâu quản lý học sinh nội trú.

Thầy Nguyễn Đông Vũ kể, từ sau vụ học sinh lớp 6 đi vào rừng chơi vô tình bị rắn cắn tử vong năm 2015, nhà trường tăng cường công tác quản lý học sinh. Ngoài giờ đứng trên bục giảng, các thầy, cô còn là cha mẹ, là anh chị các em học sinh. Đêm đêm, các thầy, cô đến từng phòng nhắc các em học bài. Sáng sớm, dù trời mưa rét, các thầy, cô cũng thức dậy nhắc học sinh vệ sinh cá nhân, tập thể dục, ăn sáng rồi đến lớp.

Cô giáo trẻ Nguyễn Thị Ngái hướng dẫn học sinh làm bài tập.

Cô giáo Nguyễn Thị Ngái ở thành phố Đà Nẵng tình nguyên lên vùng cao dạy học và cảm thấy gắn bó hơn với mảnh đất này. Ngày đầu lên đây, nhìn các em mới 9, 10 tuổi đã phải xa cha mẹ trọ học, cô ứa nước mắt. Nhớ những ngày lễ hay Ngày Nhà giáo Việt Nam, các em ngắt hoa rừng hoặc tự tay làm hoa giấy tặng thầy cô, ai nấy cũng rưng rưng. Cô Ngái cho biết, điều kiện học khó khăn nhưng chuyện học sinh bỏ học giữa chừng hay trốn học về nhà thăm ba mẹ rất hiếm.
"Hầu như ở đây mưa quanh năm, đi lại khó khăn, đi bộ bằng đường đất. Trời mưa là đi không được, phải 4 đến 5 anh em khiêng một chiếc xe, các cô đi bộ theo. Điều kiện quá khó khăn, thiếu sách, thiếu vở, đồ dùng học tập không có nhưng các em rất ngoan, vâng lời thầy cô. Ban đầu xa nhà cũng nhớ nhưng thời gian rồi cũng quen, cũng thương nên giờ cũng muốn gắn bó", cô Ngái nói.

Ông Hồ Đắc Vinh, Chủ tịch UBND xã Ch’Ơm, huyện miền núi Tây Giang, tỉnh Quảng Nam cho biết, do thiếu cơ sở vật chất nên cơ sở trường tiểu học và trung học cơ sở phải dùng chung. Tại các thôn bản có các điểm trường dành cho học sinh từ lớp 3 trở xuống. Nhiều nơi, mỗi lớp chỉ có vài học sinh nên phải ghép 2 khối vào một lớp học. Giáo viên cùng một lúc dạy 2 khối học.

Ông Hồ Đắc Vinh cho biết: "Cơ sở vật chất rất thiếu thốn, điện lưới quốc gia chưa đến được xã, ảnh hưởng đến học tập sinh hoạt của các em học sinh. Đề nghị các cấp, các ngành đầu tư cơ sở vật chất, đặc biệt là khu nội trú của học sinh"./.

Tác giả: Đình Thiệu

Nguồn tin: BÁO ĐIỆN TỬ VOV

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP