Cuộc sống

“Theo không” về nhà chồng - chồng lấy cớ đó để nhục mạ tôi

Người ta nói đời con gái, giây phút tuyệt vời nhất là được khoác áo cô dâu sánh vai người đàn ông mình yêu lên xe hoa. Nhưng niềm hạnh phúc tưởng tất yếu đó tôi không có được. Tôi về nhà chồng, không áo cưới, không xe hoa đón đưa. Hành trang mang theo chỉ là dăm bộ quần áo và cái thai 4 tháng tuổi.

Hồi ấy, nhà chồng tôi nghèo, thuộc diện nghèo nhất làng nhất xã. Nhưng tôi đang ở tuổi mới lớn, cứ vọng tưởng “một túp lều tranh hai trái tim vàng”. Lại gặp đúng anh chàng nói năng “ngọt như mía lùi” với bao lời nỉ non hứa hẹn. Rằng chỉ cần hai đứa thương nhau, chăm chỉ làm lụng thì còn hơn khối kẻ thừa tiền thừa của mà nay chửi mắng, mai bồ bịch ngoại tình. Tôi đã tin và trao anh cái quý giá nhất của đời con gái.

Ngày anh dắt tôi về nhà, nói rằng tôi có thai, bố mẹ anh giãy nảy lên quát mắng: “Giời ạ, mới nứt mắt ra đã bày trò yêu đương. Đến cái ăn còn chẳng đủ, tiền đâu mà cưới xin, tiền đâu mà nuôi con ở cái tuổi còn ham chơi bời này chứ”. Người yêu tôi lúc đó khẳng khái bảo rằng: “Không có tiền thì không cần cưới, bọn con lên xã đăng kí kết hôn. Bọn con thương nhau thì ăn cháo ăn rau cũng được”.

Hết bố mẹ anh xong thì lại đến bố mẹ nhà tôi khóc lóc “làm thân con gái, khôn ba năm dại một giờ. Giờ bụng mang dạ chửa thế kia, nó không cưới cũng phải chịu cho nó mang không về nhà chồng chứ sao. Khổ ơi là khổ”.

Ở tuổi mười tám, mười chín tôi cũng còn nhiều mộng mơ lắm. Lấy chồng, không cưới hỏi, không lễ lạt, xe hoa khiến tôi rất tủi thân. Lại thấy mẹ đi ra đi vào, con gái lấy chồng đến miếng giầu thưa chuyện cũng không có. Thật tình, tôi cũng có chút trách mình.

Cuộc sống khó khăn, nhưng được cái chồng từ khi có vợ cũng chí thú làm ăn nên khó khăn lần hồi cũng qua. Rồi nhà nước cho mở đường cao tốc qua cánh đồng làng. Nhà tôi cũng như nhiều gia đình khác, được đền bù đất nên đổi đời trong chớp mắt. Chồng tôi bắt đầu theo bọn thanh niên trong làng tập tành ăn chơi. Sa đọa nhất là anh bắt đầu mon men “đi gái”, rồi cặp bồ cặp bịch.

Mỗi lần hai vợ chồng tranh cãi vì chuyện anh lăng nhăng bên ngoài, chồng tôi đều nói: “Tao nói cho mày biết, mày là theo không tao về nhà này. Lúc về đây, ngoài “cái ấy” ra mày đếch có gì nhá. Mày xem bao năm làm vợ tao mày đã làm được cái gì ngoài việc đẻ hai đứa con? Khôn hồn thì im cái mồm, còn mà cứ lèo nhèo là tao trả về nơi sản xuất đấy”.

Ôi đàn ông, miệng lưỡi thật đáng sợ. Hồi còn nghèo khó thì anh ấy suốt ngày động viên tôi, nào là “anh không cho em cái đám cưới là thiệt thòi cho em, nhưng anh sẽ thương em thật nhiều để bù lại”, nào là “gái xinh đầy đường có cho anh cũng chẳng thèm, vì chẳng ai dám vì anh mà chịu khổ như em”. Vậy mà giờ đây, khi có chút tiền anh bắt đầu coi thường tôi, lấy chuyện tôi “theo không” anh về là loại con gái không có giá trị.

Đã vậy, mẹ chồng tôi vì bênh con cũng một hai nói rằng nhà bà vốn không muốn cưới hỏi, chỉ vì đứa cháu mà chịu cho tôi về làm dâu. Còn nói tôi chưa gì đã giở thói hỗn láo với chồng. Coi chừng sống được thì sống, không thì bỏ sớm để con trai họ còn kiếm đám khác, dù gì anh ta cũng còn trẻ.

Tôi biết họ như vậy là có ý đồ. Từ ngày chồng tôi có tiền tiêu hoang, anh ta đã cặp kè con gái một ông chủ vựa đồng nát ngoài thị trấn. Cô con gái nghe nói đã qua một đời chồng. Cô ta còn nói nếu hai người cưới nhau, họ sẽ tổ chức đám cưới thật to để bù đắp cho chồng tôi chưa một lần được làm chú rể.

Tôi nghe người ta đồn đại, ức đến nghẹn cổ họng. Nhưng làm gì có kiểu dễ dàng như thế. Tôi “theo không” anh về, chịu cực khổ thiệt thòi vì anh, không có lý gì khi hết khổ hết nghèo lại bị họ tìm cách “đá” đi không thương tiếc. Còn con tôi nữa, chúng không đáng phải chịu khổ. Thế nhưng mẹ tôi thì không đành lòng. Mẹ nói “cái loại người ấy con càng kéo dài càng khổ lâu. Chi bằng khó ở thì ly hôn đi cho xong. Cũng đừng cho nó nuôi con, đưa chúng về đây ở hết với mẹ. Mày xem, bằng tuổi này, các bạn mày giờ mới lấy chồng, tức là mày cũng hãy còn trẻ, hãy sáng suốt mà làm lại cuộc đời”.

Tôi biết mẹ thương tôi dù tôi ngu khờ dại dột. Nhưng ly hôn người đàn ông bội bạc đó dễ dàng như thế có phải là càng khiến hắn đắc chí hả hê hay không? Tuổi thanh xuân của tôi, sự thiệt thòi tủi nhục của tôi, cuối cùng chỉ để đổi lấy kết cục bi đát này?

Tác giả: N. H. Vân

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP