|
Chuyện xảy ra hôm mồng 5 tết, đến nay tính ra cũng nửa tháng rồi, vậy mà hễ cứ nhớ đến là chồng tôi lại lôi ra nói khiến tôi cảm thấy bực bội đến phát điên. Thực chất đó chỉ là một câu nói đùa của tôi, không hơn không kém.
Hôm đó, là ngày sum họp cuối cùng của đại gia đình nhà chồng tôi trong dịp tết nguyên đán, vì chiều hôm đó vợ chồng tôi và vợ chồng chú thứ hai sẽ trở lại thành phố đi làm, còn chú út thì trở lại trường học. Vào bữa cơm, chỉ vì chuyện bố chồng không thích ăn bánh chưng mà mẹ chồng tôi thì lại gói quá nhiều bánh chưng nên ông càm ràm mãi. Ông bảo bà gói thì bà ăn cho hết, ăn không hết thì tết năm sau ông không cho gói bánh chưng nữa.
Bố chồng tôi là một người cực kì tiết kiệm. Đồ ăn thức uống ông không bao giờ để thừa, mua cái gì cũng chỉ vừa ăn, nếu để thừa một chút ông sẽ cho rằng hoang phí “cơm thừa gạo thiếu”. Mẹ chồng tôi thì nghĩ cả năm có mỗi cái tết, sắm thêm ít thức ăn, gói thêm thêm bánh chưng cho con cháu về ăn. Và đây không phải là lần đầu tiên ông bảo bà “bà gói thì cố mà ăn cho hết”,
Bữa cơm hôm đó, sau vài câu qua lại, mẹ chồng tôi nói: “Ông khó tính vừa thôi thì tôi còn hầu. Già rồi mà động đến chuyện gì cũng thích gây sự. Ông mà cứ thế á, tôi có ba thằng con trai, sau này tôi sẽ ở nhà ba đứa nó, mỗi đứa nuôi tôi một tháng, cứ thế luân phiên nhau, để ông sống một mình cho sướng”.
Lúc mẹ chồng nói câu đó, tôi nghĩ bà đang nói đùa nên mới nói thêm: “Tháng thì có tháng đủ tháng thiếu. Nhỡ tháng có 31 ngày không anh nào chịu nuôi thì mẹ làm sao?”. Vừa nghe đến đó bố chồng tôi liền bĩu môi “Đấy, bà nghe cho thủng cái lỗ tai. Bà tưởng ở với con mà sung sướng chắc”. Còn chồng tôi hình như cũng không biết là tôi đùa nên nổi cáu: “Em ăn nói kiểu gì đấy hả. Em nên nhớ em là con dâu cả đấy. Sau này bố mẹ già yếu thì là vợ chồng mình phải có trách nhiệm chăm sóc ông bà trước tiên chứ không phải chia chác công cán đâu mà tháng đủ tháng thiếu”.
Từ việc nghĩ rằng chỉ nói cho vui, tôi nhận ra tình hình có vẻ đã trở nên nghiêm trọng liền nhanh chóng bảo mình chỉ đùa. Thế nhưng không khí bữa cơm đã trở nên trầm xuống. Cô em dâu thứ nhìn tôi nhẹ cười, chẳng biết là có ý gì.
Chiều hôm đó cả nhà chúng tôi chạy xe lên thành phố. Dọc đường đi chồng tôi không ngừng trách móc tôi. Anh nói tôi “có ăn có học mà ăn nói không suy nghĩ”, rằng tôi chưa gì đã tính toán thiệt hơn, lo lắng việc phải nuôi bố mẹ chồng. Anh còn khẳng định anh là con cả, việc chăm sóc ông bà trước hết là trách nhiệm của anh, tôi không được so bì với em út.
Tôi luôn nghĩ chồng mình hiểu mình. Tính tôi xưa nay thế nào anh là người hiểu rõ nhất. Vậy mà anh trong tình cảnh ấy không nói giúp tôi một câu lại còn “dạy” tôi ngay trước mặt em út khiến tôi vừa xấu hổ vừa tức giận. Tôi nói tôi thực chất chỉ có ý đùa không hơn không kém, mọi người không hiểu đã đành, còn anh là chồng tôi không nên có thái độ như vậy. Hơn nữa, nói về việc chăm sóc bố mẹ thì là trách nhiệm chung của con cái, không phân biệt con cả con thứ làm gì, con nào cũng cha mẹ sinh ra và nuôi lớn, trách nhiệm đều giống như nhau. Chồng tôi được đà bảo “không ngờ em vừa nhỏ mọn vừa ích kỉ”.
Hôm qua tôi hỏi chồng “Ngày 8/3 tới anh nghĩ nên mua quà gì cho bà nội?”. Thay vì cảm kích trước tấm lòng của vợ dành cho mẹ mình thì chồng tôi lại “nói mát”: “Tâm không tốt thì quà cáp có ý nghĩa gì?”.
Trời ạ, chuyện đã lâu như vậy rồi, tôi đã nói như vậy rồi mà chồng tôi cứ ác cảm mãi, cứ mở miệng ra là nhắc chuyện cũ, còn nói tôi “nuôi thêm bà một ngày cũng sợ tốn cơm mà giả thảo mai làm gì cho mệt”. Mọi người nói xem, có người chồng nào cố chấp một cách vô lý như chồng tôi không?
Tác giả: Thảo Trần
Nguồn tin: Báo Dân trí