Trước đây, tôi cũng từng học may và làm trong một khu công nghiệp với mức lương ổn định. Nhưng chồng bắt tôi nghỉ việc ngay sau khi cưới. Anh ta nói không muốn vợ đi ra ngoài, giao tiếp với đàn ông nhiều, sợ vợ hư hỏng. Mặc dù tôi khẳng định bản tính tôi không phải như vậy nhưng anh ta vẫn không tin.
Bất đắc dĩ, tôi phải ở nhà, đi học làm tóc và mở cửa tiệm. Chúng tôi cưới được hơn năm thì chồng tôi bị điều về một chi nhánh xa để thử thách. 3 – 4 tháng mới về nhà được một lần. Mỗi lần chỉ 2 – 3 ngày lại phải đi gấp.
Hàng ngày, anh ta quản lí tôi bằng cách gọi điện liên tục mỗi khi anh ta nghỉ làm. Dù đang làm cho khách, tôi cũng phải nghe nếu không muốn bị chửi. Không những thế, anh ta còn đưa mẹ chồng lên quản tôi từng chút một.
Anh ta đi được hơn năm, về thăm nhà được đúng 3 lần thì tôi mang bầu. Thời gian tôi mang bầu, anh ta liên tục gọi điện về truy vấn xem cái thai có thật là của anh ta không? Anh ta tỏ ra nghi ngờ vì mới về 3 lần mà vợ đã có bầu, trùng hợp quá.
Nhưng rồi tôi cũng bình an sinh con mặc kệ lời lẽ ghê gớm của chồng. Sau 3 năm kết thúc hợp đồng ở chi nhánh, chồng tôi lại trở về trụ sở chính làm việc và được thăng chức. Có thời gian, việc đầu tiên anh làm là đem con đi xét nghiệm ADN.
Ngoài ghen tuông, chồng tôi còn vũ phu đến đáng sợ. Tôi không bao giờ dám làm trái ý anh ta nếu không sẽ bị anh ta đánh ngay. Mấy lần đầu bị đánh, tôi còn hoảng hốt, khóc lóc, giờ lại thành quen.
Hôm bữa, tôi và chồng đi đám cưới bạn thân anh ta. Ngồi chung bàn có một người đàn ông lạ cứ hỏi chuyện tôi. Vì phép lịch sự, tôi cũng đáp lại. Chồng tôi ngồi bên cạnh, rõ ràng nghe hết những chuyện chúng tôi nói chỉ là xã giao.
Thế mà tối đó, anh ta hạch sách rồi đay nghiến tôi có ý định ngoại tình. Tôi phản bác lại. Trong lúc nóng giận, tôi lỡ miệng mắng anh ta “bệnh hoạn”. Tức thì, anh ta lao tới, tát tôi một cú trời giáng vào mặt khiến tôi ngã lăn ra giữa nhà.
Còn chưa kịp tỉnh hồn, tôi đã hãi hùng chứng kiến cảnh chồng mình dùng cây vợ tennis đập tan tành đồ đạc, đèn, tủ trong phòng ngủ. Vừa đập, anh ta vừa hét lên: “Tao đánh cho mày chết, đánh cho mày chừa”.
Giống như lên cơn ghen tuông điên loạn, anh ta lôi cả ảnh cưới xuống đập vỡ kính rồi xé ảnh. Quần áo tôi cũng bị anh ta lôi ra, cắt nhỏ từng mảnh.
Con trai tôi đang ngủ, nghe tiếng động mạnh tỉnh giấc và chạy đến. Con gào khóc khi nhìn căn phòng chẳng khác nào bãi chiến trường ngổn ngang vải vụn, son phấn, chăn mền tứ tung.
Nhưng đáng sợ hơn chính là gương mặt của chồng tôi. Con thấy bố hung dữ như thế thì sợ đến ríu chân, ngã vật xuống không dám khóc nữa.
Chừng hả giận, anh ta liền bỏ đi, trong khi tôi và con vẫn ôm nhau mà run. Cả đêm đó, dỗ dành con xong tôi phải dọn dẹp lại toàn bộ căn phòng bừa bộn. Còn anh ta đến chiều tối hôm sau mới về.
Chuyện tôi bầm tay bầm chân, hay thâm tím một bên má mặt, sưng híp mắt cũng đã quá bình thường với những người khách quen. Ai cũng thúc tôi ly hôn hoặc tố cáo. Nhưng tôi không dám. Giờ bỏ chồng, tôi biết đi đâu, làm gì để nuôi con nhỏ. Đó là chưa kể chuyện chồng tôi tìm ra, lúc đó tôi không biết sẽ phải hứng đòn thù thế nào từ anh ta. Tôi phải làm gì với cuộc hôn nhân này đây?
Tác giả bài viết: Giấu tên