|
Mấy đứa bạn cùng thi trượt đại học với tôi đã lần lượt rời làng ra thành phố kiếm việc làm nuôi thân, riêng tôi mấy lần khăn gói định theo chân chúng bạn, nhưng nghe mẹ sụt sùi lo lắng, rồi bố nuôi dự định truyền nghề sửa máy bơm, máy công cụ cho tôi để tôi an bài sống ở làng, tôi lại nao núng.
Đúng là dứt áo ra đi thì thương bố, mẹ, thương hai đứa em chưa đủ khôn để tự lực, mà bỏ lỡ ước mơ đổi đời khi mình phơi phới tuổi xuân, tràn đầy sinh lực thì quả là đáng tiếc! Dằng dai mãi cuối cùng sau 2 năm giúp mẹ ruộng vườn, cố gắng đến mức cao nhất để theo học nghề của bố nhưng không thành, tôi mới quyết định lên đường ra chốn phồn hoa để bước vào cuộc sống tự lập theo ý muốn của mình.
Có ra đến thành phố, có vào guồng quay của nơi lấp lánh sắc màu này mới thấy thấm câu “Không ai đánh thuế giấc mơ”. Khi mà tôi dè sẻn đến mức tối thiểu nhu cầu ăn, ở của mình để tìm việc làm, vậy mà đi rạc cẳng cũng chẳng có ai ngỏ ý muốn thuê. Chán nản, thất vọng, tôi định quay trở về nơi mình vừa hào hứng bước chân ra đi thì may mắn tôi nhìn thấy tấm biển treo trước một quán karaoke cần tuyển nam bảo vệ. Nghĩ giản đơn như công việc của bác bảo vệ ở trường tôi từng học là sắp xếp cho ngăn nắp xe cộ, nhắc nhở trật tự học sinh…nên tôi mạnh dạn bước vào quán xin việc.
Bà chủ quán trạc ngoài 40 tuổi, thơm nức mùi nước hoa, son phấn, váy áo là lượt như đi hội tiếp tôi thật chu đáo, cởi mở. Sau khi xem giấy tờ, hỏi han cặn kẽ hoàn cảnh, quê quán bà gật đầu ưng thuận nhận tôi vào làm với mức lương ngoài sự mong đợi của tôi. Ngoài việc sắp xếp xe cho khách đến quán giải trí, bà chủ ưu ái cho tôi thêm nhiệm vụ pha café sáng cho bà và kiểm tra đèn, quạt, dọn dẹp phòng riêng của bà chu tất rồi mới được đóng cửa quán.
Không biết nhà bà chủ cách quán karaoke bao xa, nhưng thường khuya muộn bà mới sai tôi khóa cửa phòng. Tôi mới vào làm lại là nhân viên quê mùa, nhỏ tuổi nhất nên tôi tự biết là ai và an phận với công việc được giao để có tiền nuôi thân giữa chốn thị thành không người quen biết này.
Tưởng rằng tôi cũng như bao chàng trai nghèo làm thuê khác chỉ mong đủ ăn đủ mặc, đừng làm phiền đến cha, mẹ còn thiếu thốn, vất vả ở quê, nào chỉ trong phút chốc cuộc đời tôi lật sang trang mới. Đó là dịp cách đây gần nửa năm, thấy quán đã hết khách, nhân viên đã ra về hết mà bà chủ chưa gọi tôi lên dọn dẹp cho bà như mọi khi: Lo lắng có sự chẳng lành, tôi đóng cửa quán rồi gõ cửa phòng riêng của bà chủ…
Tôi run rẩy trong vòng tay nồng ấm của bà chủ, nước mắt bà ướt vai áo tôi khi bà nức nở rằng hôm nay là sinh nhật của bà mà bà phải âm thầm, cô đơn vì bà vừa nhận được tin chồng bà cùng cô bồ nhí đã bay sang trời Tây du lịch…Cái gì đến phải đến, tôi trở thành người tình nhỏ bé của bà chủ có tuổi đời gần gấp đôi mình. Chắc để bù cho sự thiệt thòi của tôi, hay để giữ chân tôi bên bà, bà chủ không tiếc tiền cung phụng tình trẻ, còn tôi nghĩ mình chẳng mất gì ngoài sức trai nên tôi cũng hết lòng “phục vụ” khi bà chủ “cần”.
Sống cảnh mèo mả, gà đồng, lén lén, lút lút khi màn đêm xuống khiến tôi cảm thấy mình như một tội đồ, nghe người ngoài nhỏ to, xì xầm chuyện gì tôi cũng nghĩ họ nói về mình, tôi thấp thỏm lo sợ một ngày bị lộ, nhất định sẽ khó trụ lại thành phố nên có ý ngãng ra. Không ngờ bà chủ cao tay đoán được, bà bật camera quay lại những cảnh ái ân giữa tôi và bà, nhiều đến nỗi tôi sợ hãi muốn xỉu. Bà chủ tuyên bố nếu tôi bỏ bà lập tức cả làng của tôi sẽ biết chuyện…
Tác giả: Ngọc Hà
Nguồn tin: Báo Tiền phong