|
Do bầu bì khó ăn khó ở, cái thai lại không được khỏe nên tôi không dám động tay động chân vào việc gì. Mẹ chồng vì lẽ đó luôn kiếm cớ nhiếc móc tôi, còn cố tình kể trước đây chồng tôi yêu cô nọ cô kia điều kiện tốt như thế nào, rồi thở dài “số thằng K. đi đâu cũng không thoát khổ”.
Điều kiện kinh tế nhà chồng tôi cũng không được tốt. Bố chồng tôi không có lương, mẹ chồng tôi ngày xưa làm công nhân nhưng nghỉ chế độ mất sức, lương hưu non rất ít ỏi. Kinh tế trong nhà trước nay hầu hết phụ thuộc vào lương của chồng tôi, nay lại phải nuôi thêm một cô vợ bầu trong nhà thật sự có chút chật vật.
Chồng tôi thương vợ, biết được mẹ chồng khó chịu khi thấy tôi không đi làm nên anh luôn tìm cách động viên tôi. Tôi cũng nghe lời chồng, nhịn nhục hết mức có thể. Thế nhưng “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”. Một lần sau bữa cơm, còn ít đồ ăn thừa tôi gạt vào thùng rác, mẹ chồng tôi thấy liền nói với bố chồng: “Để mai tôi tìm mua con chó về nuôi. Dù ăn cơm thừa canh cặn nhưng nó còn có ích, biết trông nhà trông cửa chứ chẳng phải như nhiều kẻ ăn ngon mặc đẹp mà vô tích sự”. Hôm đó, tôi vừa rửa bát vừa khóc, biết mẹ chồng ám chỉ tôi nên cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Tối đó tôi nói với chồng, tốt nhất hai vợ chồng tôi ra thuê nhà ở riêng chứ tôi không thể sống mãi cảnh này được. Nhưng anh không chịu, nói nhà có mỗi anh, ra sống riêng thì còn thể thống gì. Biết anh không muốn sống riêng, tôi đành gói ghém quần áo về nhà bố mẹ đẻ. Tôi nghĩ mình đang mang thai, buồn tủi ức chế lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến con, chi bằng cứ lo cho mình và con trước.
Tôi về nhà bố mẹ đẻ ba ngày thì chồng tôi sang, nói tôi thu xếp quần áo đi theo anh. Anh đã thuê một căn phòng trọ, vợ chồng tôi sẽ dọn đến đó ở. Lòng tôi mừng rỡ nhận ra, với anh tôi và con rất quan trọng, đến mức anh từ một người con nghe lời bố mẹ răm rắp dám rời bố mẹ mình ra ngoài sống với vợ.
Sau khi ở riêng, cuối tuần vợ chồng tôi vẫn về nhà bố mẹ, nhưng ông bà chỉ niềm nở ân cần với con trai, còn với con dâu thì xem như không có, thái độ lạnh nhạt hơn cả người dưng. Tôi thấy có tôi, ông bà khó chịu mà tôi cũng chẳng thoải mái, dần dần tôi cũng kiếm cớ này cớ nọ mà thưa thớt đi về.
Nhưng cũng kể từ khi đó, tính tình chồng tôi thay đổi hẳn. Anh không cười, ít nói. Đi làm về, anh chỉ cắm cúi vào điện thoại chơi cờ tướng suốt ngày. Nhiều hôm anh về nhà ăn tối với bố mẹ, để mặc tôi ăn cơm một mình. Nhiều hôm anh ra khỏi nhà tới tận khuya, trở về trong men rượu. Tôi có nói thế nào anh cũng không lời qua tiếng lại, như người giả câm giả điếc.
Dù đã khỏe hơn nhưng do bụng ngày một to nên tôi không thể xin được việc gì làm. Hàng ngày tôi chỉ đi ra đi vào, lo cơm nước rồi đợi chồng về. Niềm vui của tôi chỉ nhìn vào anh, mà anh thì càng trở nên hờ hững. Cho đến hôm qua, khi anh trở về nhà đưa cho tôi năm sáu triệu tiền lương của anh thì tôi bực bội thực sự. Anh nói đó là tiền chi tiêu hàng tháng, còn lại anh biếu bố mẹ và chi tiêu cá nhân.
Tôi không hiểu thực sự chồng tôi đang nghĩ gì. Chỉ tầm vài tháng nữa thôi là tôi sinh, anh không lo tiết kiệm tiền để lo cho con lại còn đưa tiền cho ông bà. Tôi bảo chồng, chúng tôi sống riêng rồi, cái gì cũng phải lo, từ cái tăm cho đến hạt muối, hơn chục triệu tiền lương của anh đem xẻ năm xẻ bảy như vậy thì đủ làm sao được. Trước đây anh sống với bố mẹ, góp tiền ăn là việc phải làm, giờ sống riêng rồi thì phải khác chứ.
Tôi nói vậy, tự thấy không có gì sai cả, vậy mà anh như nổi cơn điên, hét lên: “Anh đã bỏ bố mẹ để cùng em ra ngoài sống rồi mà em cũng chưa hài lòng hay sao? Anh nói cho em biết, anh không bỏ bê mẹ con em, anh càng không thể không quan tâm chăm sóc bố mẹ. Không chỉ trước đây, bây giờ mà mãi sau này vẫn thế. Em đừng biến anh thành một thằng con trai bất hiếu”. Đêm đó anh vùng vằng ra khỏi nhà không về, chỉ gửi vỏn vẹn một cái tin “Anh về nhà, em ngủ đi đừng chờ”.
Cho đến lúc này tôi thực sự muốn hỏi, anh có thương tôi hay không? Tôi biết, anh rất khó khăn khi quyết định ra ngoài sống riêng. Nhưng thà vậy còn hơn là sống chung mà mọi người không có lấy một ngày vui vẻ. Những ngày tôi ở trong nhà, anh dù thấy tôi bị mẹ chồng đối xử tệ bạc cũng chỉ an ủi tôi chứ không dám nói mẹ mình dù một câu. Anh đã chọn dọn ra ngoài sống riêng, sao giờ thái độ lại như là tôi ép anh làm vậy.
Hóa ra bấy lâu nay anh lạnh nhạt hờ hững, anh ít cười ít nói là vì anh bực bội tôi, cho rằng vì tôi mà anh phải bất hiếu với mẹ cha, không thể sống chung để chăm sóc phụng dưỡng. Anh cho rằng tôi là nguyên nhân khiến bố mẹ anh buồn phiền, là nhân tố khiến tình cảm gia đình anh sứt mẻ. Anh không hiểu, nếu mẹ anh đối xử tốt với tôi thì mọi chuyện đã không như bây giờ.
Tôi cảm thấy thực sự buồn chán và mệt mỏi, không ngờ cuộc hôn nhân của mình lại trở nên như thế. Tôi có nên về nhà bố mẹ đẻ sinh con, trả anh về cho bố mẹ anh để anh làm một người con có hiếu hay không?
Tác giả: N. Ngọc
Nguồn tin: Báo Dân trí