Liz Gendreau, một thạc sĩ quản trị kinh doanh 38 tuổi, đang là quản lý dự án công nghệ thông tin trong một công ty lớn tại Mỹ với mức lương 6 con số. Chồng chị, anh Todd, ở nhà với 3 con trai, lần lượt 14, 10 và 3 tuổi. Lix kể vợ chồng chị và các con đều hạnh phúc nhưng nhiều người khác không nghĩ vậy. Vì thế, chị đã lý giải những điều ít người hiểu đúng về cuộc sống gia đình mình trên Businessinsider.
Tôi hạnh phúc và tự hào khi là trụ cột gia đình
Nhiều phụ nữ trẻ lo lắng và thấy tủi thân khi phải gánh vác tài chính. Người ta thường cho rằng phụ nữ như vậy là bất hạnh, tội nghiệp. Nhưng thực tế, tôi không bất hạnh.
Khi cần đi công tác, tôi không phải lo xem ai sẽ trông nom các con. Khi về muộn, đi ăn tối với khách hàng, tôi không cần quá vội về nhà. Tôi có thể đi hội họp khắp đất nước mà vẫn trò chuyện được với các con qua mạng. Tôi về nhà sau 12 tiếng làm việc và bữa tối đã sẵn sàng, nhà cửa sạch sẽ, quần áo đều được giặt, gấp gọn gàng, các con cũng thơm tho. Khi trong nhà có người cần mang xe đi sửa, chạy qua ngân hàng, chăm sóc con ốm thì người đó không phải là tôi.
Chị Liz Gendreau và ba con trai. Ảnh: Business Insider. |
Chồng tự hào về tôi
Tôi đã nghe quá nhiều câu chuyện về những người đàn ông xấu hổ vì vợ chi trả cho mọi thứ, phẫn nộ vì phải chăm sóc con cái hay buồn bã bởi sự nghiệp của bạn đời vượt mặt mình. Nhưng đó không phải trường hợp của tôi. Chồng rất tự hào về những gì tôi đạt được và anh ấy không bao giờ e ngại tôi tiến xa.
Khi mới cưới, chúng tôi có thu nhập tương đương. Một năm sau, tôi nhận việc trong ngành công nghệ và tất cả bắt đầu thay đổi. Tôi theo học thạc sĩ khi con trai lớn 6 tuổi, bé thứ hai 2 tuổi và tốt nghiệp 4 năm sau. Thử đoán xem ai là người nướng và trang trí những chiếc bánh ăn mừng thành quả của tôi? Ai là người chăm sóc các con để tôi đến lớp sau một ngày đi làm? Ai chăm lo nhà cửa khi tôi đi du học ở Pháp, Trung Quốc? Điều duy nhất tôi nghe được từ chồng tôi là niềm tự hào và phấn khích về những thành công của vợ.
Ông bố ở nhà không đáng bị lảng tránh
Một trong những bình luận khó chịu nhất mà một ông bố nội trợ nghe được ở nơi công cộng là "Thế bây giờ anh thành vú em à?". Người ta cho rằng vợ, mẹ họ hẳn bận lắm nên bố mới phải đưa con ra ngoài và chắc bố rất chật vật khi quản con và có thể chỉ cho trẻ dùng thức ăn nhanh.
Chồng tôi cũng bị các bà mẹ khác tránh mặt trong các sự kiện như giờ kể chuyện tại thư viện, các buổi đưa con đi tập bơi... Điều này thật bất công bởi chồng tôi là người chăm sóc chính cho các con và anh có nhiều lời khuyên hữu ích, mẹo hay khi nuôi dạy bé trai.
Chúng tôi không "may mắn"
"Ôi, chị thật may mắn" - tôi nghe câu này rất nhiều lần. Không, chúng tôi không may mắn mà đã phải thay đổi cách sắp xếp công việc trong gia đình vài lần từ khi có con. Hai vợ chồng đã chia lịch làm khác ca trong vài năm đầu. Sau đó, chồng tôi nghỉ việc khi công ty đóng cửa trong dịp suy thoái toàn cầu năm 2009. Cả hai vợ chồng gần như không làm việc gì suốt một năm khi anh ấy suýt chết do sốc nhiễm khuẩn.
Tôi phải làm việc cật lực để tăng thu nhập và tiết kiệm suốt 16 năm, đưa ra các quyết định sáng suốt về tiền bạc và vợ chồng cùng chia sẻ mọi điều mới lựa chọn được cách phân công phù hợp khi để anh ấy ở nhà với các con. Đó không phải là may mắn.
Chồng tôi không thất nghiệp hay lười biếng
Rất nhiều người nghĩ các ông chồng chịu ở nhà chỉ vì không thể tìm được việc hoặc do lười. Không hẳn vậy.
Bất cứ cha mẹ nào ở nhà toàn thời gian với con - nhất là với 3 cậu con trai - đều hiểu rằng họ chẳng thể lười nổi. Thường, chồng tôi sẽ dậy lúc 5h để đánh thức cậu cả, làm bữa trưa và chuẩn bị cho cả ngày. Anh ấy đưa con trai lớn ra xe bus lúc 6h sáng rồi đón con về lúc 5h chiều. Anh cũng giúp con trai thứ 2 chuẩn bị đến trường và đón con. Dọn dẹp, nấu ăn, giặt giũ, đi chợ, chạy các việc vặt, đưa các bé lớn tham gia những hoạt động ngoại khóa như câu lạc bộ đóng kịch, chơi nhạc... đều một tay anh làm. Anh chăm sóc cậu con út 3 tuổi cả ngày, đưa con đi tập bơi, đến thư viện và sắp tới là đi mẫu giáo... Chẳng ai lười làm được tất cả những việc đó.
Tôi không thầm ước mình được ở nhà
Tôi yêu các con và thích dành thời gian bên con nhưng tôi cũng thích làm việc. Tôi thích giải quyết những thách thức phức tạp, học các kỹ năng, công việc mới và nảy ra những sáng kiến hữu ích về công nghệ. Tôi thích viết trên trang mạng của mình và tham gia vào việc giúp những phụ nữ khác quản lý tiền, công việc, theo đuổi tự do tài chính.
Khi đi làm và kiếm tiền nuôi gia đình, tôi không chỉ chăm lo được cho tổ ấm, theo đuổi giấc mơ của bản thân mà còn tạo tấm gương luôn nỗ lực cho 3 con trai. Khi các con lớn lên, nếu chúng kết hôn và có con, tôi hy vọng các con sẽ cảm thấy tự tin trong mọi quyết định về phân công công việc tốt nhất cho gia đình mình - ngay cả khi sự phân công đó không giống như số đông.
Tác giả: Vương Linh
Nguồn tin: Báo VnExpress