Em muốn cho anh biết, để anh suy nghĩ và tự quyết định tương lai của anh và em. Để chúng ta có thể một lần chân thành, thẳng thắn với nhau và sau này anh không phải cảm thấy hối tiếc vì đã lãng phí thời gian cho em, một đứa con gái không như anh tưởng tượng.
Về em- một đứa con gái mới chỉ bắt đầu va vấp với cuộc sống từ khi bước chân vào cánh cổng trường đại học. Em- con một trong một gia đình bình thường nhưng nhận được sự giáo dục khá tốt. Em- một đứa được nhận xét là hiền lành, ngoan ngoãn và sống có phần hơi khép kín... Bởi nhiều lẽ, mọi người nhìn vào sẽ nghĩ: em có đủ phẩm hạnh của một người con gái tốt theo tiêu chuẩn từ xa xưa. Và chính em, nếu không phải người trong cuộc thì có lẽ em cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng thực tế phũ phàng hơn thế nhiều anh ạ. Từ khi em còn chưa hiểu gì về cuộc sống. Không! khi ấy em mới chỉ là một đứa con nít đang tuổi ăn tuổi lớn thì những chuyện không đáng có đã xảy ra với em. Theo như các cụ vẫn hay nói thì... em không còn là "con gái" nữa. Nghe thật buồn cười anh nhỉ? Một đứa con gái mới học lớp 5, hằng ngày bố đưa đi học rồi mẹ lại đón về, thời gian còn lại chỉ ở nhà, vậy mà chuyện đó vẫn xảy ra được... mà lại xảy ra ngay trong chính ngôi nhà ấy. Có lẽ suốt đời này em cũng sẽ không bao giờ quên được người đã làm ra chuyện đó, một người đáng tuối ông mình.
Em bị làm nhục bởi người hàng xóm đáng tuổi ông mình, khi đó em mới tròn 10 tuổi (ảnh minh họa) |
Một sự ám ảnh đã đeo bám em suốt từ ngày đó cho đến sau này em lớn lên. Em cảm thấy có một chút oán trách bố mẹ vì đã không bảo vệ được mình, cảm thấy lo sợ cho tương lai của bản thân và sợ hãi mỗi khi bắt gặp ánh mắt ấy... Đó thực sự là một quãng thời gian dài bế tắc. Không có ai hiểu, không có ai biết mà hiểu cho em được. Mỗi khi nghe thấy mọi người nói đến chuyện con gái phải thế này, phải thế khác. Mỗi khi nghe bạn bè nhắc đến một vấn đề liên quan mà thường chỉ là trêu chọc, em thường lẩn tránh. Em cứ giấu một vết thương sâu hoắm và buồn bã cho cái quá khứ không thể thay đổi được của mình.
Có lẽ, cuộc đời em mãi mãi cũng chẳng đi đến đâu nếu em vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực miên man. Nhưng một ngày em nhận ra em không thể tiếp tục để bản thân bị chôn vùi một cách vô lí. Lỗi duy nhất của em khi đó là đã im lặng để mọi thứ trôi đi chứ em chẳng làm gì để bị tước đi hạnh phúc. Vì thế, em bắt đầu học cách suy nghĩ tích cực, cố gắng tự vượt ra khỏi nỗi sợ hãi của chính mình. Em không muốn một tương lai tăm tối đến với em, không thể chấp nhận những điều không xứng đáng.
Em biết, trong xã hội nhiều người vẫn đang rao giảng về nề nếp, lối sống, trinh tiết và rằng con gái thì phải biết giữ lấy mình. Nhưng nếu không còn là "con gái" thì sao??? Những người giống như em, làm gì có quyền được lựa chọn. Em chỉ chắc chắn là mình chưa từng có ý nghĩ sẽ đi qua giới hạn trước hôn nhân. Dù chẳng biết như thế có được gì hơn nhưng ít ra là em không thấy có lỗi với bản thân và với người sau này sẽ gọi em bằng vợ. Tất nhiên chẳng bao giờ là cả xã hội nhưng em tin sẽ có người hiểu, cảm thông và chấp nhận quá khứ của mình. Biết đâu đấy, người đó chính là anh với tất cả tình yêu và sự rộng lượng.
Tác giả: Mai Lan
Nguồn tin: phununews.vn