Cúc sinh ra và lớn lên ở làng nhỏ thuộc huyện nghèo của một tỉnh miền đồng bằng Bắc Bộ. Học hết cấp 3 trên phố huyện, nhà không có điều kiện cho cô đi học tiếp, cô đành ở nhà phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng, lúc ngày mùa rảnh rỗi thì nhận thêm việc thủ công về nhà làm để kiếm thu nhập. Cúc chân tay nhanh nhẹn, lại khéo léo nên cô dần trở thành một trong những lao động chính trong nhà.
Mẹ Cúc mất khi cô lên 8 tuổi, 3 năm sau bố cô cưới vợ mới. Cô lúc đấy còn bé chưa biết gì, sau này lớn hiểu chuyện vẫn chẳng hề trách móc gì bố. Ông còn trẻ sao có thể không tục huyền, người chết đã chết, người sống vẫn phải sống tiếp. Mẹ kế đối xử với cô không quá tốt mà cũng không tệ, nói chung cô chỉ cần như vậy. Dẫu sao chả phải mẹ ruột của cô, yêu cầu họ đối xử với mình hệt mẹ ruột xem chừng là vọng tưởng. Về việc cô không được học tiếp đại học dù cô đủ khả năng, cô biết nhà cô thật sự khó khăn, không phải mẹ kế ghét bỏ ngăn cấm cô đi học. Cô vui vẻ nghỉ học phụ giúp gia đình, sau này cho 2 em cùng cha khác mẹ của cô có điều kiện đi học.
Nhoáng cái Cúc đã 21 tuổi, trong làng không thiếu trai trẻ ngấp nghé muốn cưới cô về làm vợ. Ở làng, cô gái vừa xinh xắn, vừa nhanh nhẹn tháo vát lại tốt tính như cô không nhiều cho lắm. Song Cúc thấy mình vẫn còn trẻ chán, bố cô đợt này lại hay ốm đau, nếu không có cô làm việc kiếm tiền thì sinh hoạt trong nhà sợ là gian nan vô cùng.
Ảnh minh họa |
Năm cô 22 tuổi, nhìn những cô gái không đi học trong làng hầu như đã “theo chồng bỏ cuộc chơi”, bố cô mấy lần nhắc cô chọn một anh chàng tốt rồi kết hôn đi, đâu thể ở nhà mãi được. Cúc gật đầu nhưng trong lòng chưa đặc biệt có tình cảm với ai.
Giữa lúc ấy, mẹ kế cô vui mừng về nhà thông báo, có một mối rất tốt, tận trên tỉnh, nhà trai giàu có bề thế, sở hữu mấy cửa hàng kinh doanh to đùng. Chẳng hiểu sao con trai út nhà đấy không thích lấy gái phố, mà thích gái quê thuần phác, chân chất, đã đánh tiếng nhờ làm mối cho một cô gái trẻ tuổi xuất thân nông thôn. Họ không cần điều kiện gia đình nhà gái, chỉ cần cô gái nhìn ưa nhìn và nhanh nhẹn tháo vát là được.
“Cúc nhà mình chẳng thừa tiêu chuẩn ấy à? Nhà họ làm kinh doanh, nên dù có tuyển gái quê thì cũng phải giỏi giang hơn người họ mới được, nào phải chọn bừa chọn phứa đâu nhé”, mẹ kế Cúc tươi vui hớn hở nói. Bà bảo, nhà ấy chê gái phố chỉ biết chơi bời đú đởn, lười nhác quen thói, không chăm chỉ đảm đang như gái quê, sau này cơ nghiệp sẽ chia cho con út một nửa, vì thế muốn chọn dâu giỏi giang một chút.
Cúc nghe xong chẳng thấy có gì đáng vui mừng như tâm trạng của mẹ kế. Trong chuyện này, nhà họ rõ ràng là người có quyền lựa chọn và xét duyệt, còn đằng bọn cô với tư cách "ứng tuyển", thi thố mong được nhận mà thôi. Sau này về sống ở đấy, đảm bảo chẳng có tiếng nói gì, mọi chuyện phải nghe nhà họ răm rắp cho mà xem. Nghĩ đến đây, Cúc không hài lòng cho lắm, nhưng bố cô có vẻ khá ưng ý.
“Nhà giàu không dễ sống bằng nhà nghèo, song cũng tùy từng trường hợp thôi con ạ. Con nhìn ở làng mình xem, đầy nhà nghèo nhưng chèn ép con dâu không còn đường nào mà nói, con dâu phải sống khổ sống sở có ra gì đâu. Nhà giàu có thể họ nhiều quy củ hơn, nhưng họ lại là người hiểu biết, hiện đại, không cổ hủ. Hơn nữa, điều kiện nhà họ tốt, con về đấy làm dâu được ăn sung mặc sướng thì bố mẹ cũng yên lòng”, bố cô nhẹ nhàng khuyên bảo.
Ảnh minh họa |
“Sau này lúc bố mẹ chồng già cả, một phần cơ nghiệp lại về tay vợ chồng con chứ ai, con được làm bà chủ còn gì. Lúc ấy bố mẹ và các em có nhờ vả gì cũng đừng từ chối nhé”, mẹ kế nghĩ ngay tới quyền lợi sát sườn, lên tiếng thuyết phục Cúc.
Cúc cười không đáp lời mẹ kế, trong đầu suy nghĩ lời bố nói, thấy cũng có lí. Hơn nữa, hiện tại cô cũng chưa có đối tượng trong lòng, chi bằng thử tìm hiểu đối tượng này xem sao, cô cũng có quyền xem xét họ chứ bộ. Mẹ kế nói có phần thô nhưng là thật, nếu cuộc sống của cô tốt, sau này cô có thể giúp đỡ được gia đình và các em. Dù 2 em không phải cùng mẹ sinh ra với cô, vẫn có chung huyết thống, bình thường mấy chị em luôn yêu quý, thân thiết với nhau.
Nhận được cái gật đầu của Cúc, mẹ kế hớn ha hớn hở đi nói lại với người làm mối. Cúc nghĩ, hẳn nhà kia cũng gặp gỡ, xem xét vài đối tượng chứ không chỉ có một mình cô. Cúc cười khổ, trong lòng cảm xúc thật khó tả. Tuy nhiên, vì đã quyết định rồi, Cúc chỉ đành xốc lại tinh thần, chờ ngày gặp mặt chính thức với gia đình giàu có và anh chàng thích vợ quê kia.
(Còn tiếp)
Tác giả: Giang Phạm
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ