Dù có bao nhiêu người đến bên em, là những người đàn ông tốt, sẽ cho em cuộc sống bình yên hơn anh rất nhiều nhưng sao em không thể an phận 1 chút, cứ thích sóng gió như thế này.
Em không phải là một cô gái ngây thơ ngốc nghếch, trao trọn thanh xuân của mình, hi sinh mọi thứ để có thể nắm tay người mình thương, rồi cuối cùng may mắn được hoàng tử đời mình rước về cùng sống chung trong một vương quốc. Anh không phải là một chàng soái ca hào hoa lãng tử, trong phút chốc vì tấm chân tình của cô gái kia mà con tim rung lên vì cô, sau cùng bất chấp mọi can ngăn của gia đình cũng như vị hôn thê để bỏ đi, sống bạc đầu đến hết đời cùng cô nàng.
Ảnh minh họa: Giang Yến |
Thà rằng em còn đơn phương anh, thà rằng chúng mình chưa nói tiếng yêu thì có lẽ bây giờ em đã không đau đến vậy, bởi em biết khi ấy anh và em chưa là gì của nhau. Còn bây giờ, chúng mình đã chấp nhận tình cảm của nhau, chấp nhận để tiến tới một mối quan hệ xa hơn phía trước, mà anh vẫn cứ hồn nhiên rong chơi với những điều mới mẻ bên ngoài.
Có lẽ em là loại phụ nữ thích ngược đãi bản thân, thích chuốc khổ vào mình anh ạ, có những chuyến xe an toàn tới đích em không chọn, cứ thích mạo hiểm cùng những chuyến xe mang đầy rủi ro và càng không biết rằng có đưa mình đến cuối con đường hay không. Nhưng em lại thích cảm giác trên những chuyến đi đó, có thể thứ em cần bây giờ là hành trình chứ không phải là đích đến.
Đến một ngày, em chợt thấy sợ ngột ngạt của cô đơn. Sợ rằng mình đã ngủ quá lâu trong một giấc mơ không có thật. Sợ thứ ảo giác mà tình yêu anh đã trao vẫn luôn vấn vít trái tim em.
Nỗi đau của anh rồi sẽ có người đến lấp đầy bằng những yêu thương chân thành, cô đơn của anh cũng sẽ ra đi mà nhường ghế cho những hạnh phúc mới. Nhưng người thực hiện được điều đó sẽ chẳng bao giờ có thể là em.
Ngày em đặt chân vào mối quan hệ này, cũng là ngày em cứ ngỡ rằng mình đã đi đến cuối mùa yêu, nhanh đến mức bản thân em cũng chẳng nhận ra.
Anh không yêu em như những định nghĩa thường thấy trong tình yêu. Cách yêu của anh là tìm đến em mỗi khi anh thấy lòng mình buồn, mình cô đơn, còn những khi vui vẻ hạnh phúc với những thú vui bên ngoài, anh mặc kệ em những giây phút cô độc.
Vậy thì em còn mong chờ điều gì ở những dại khờ ấy? Khi tình em có đong bằng bao nhiêu nước mắt, đếm bằng bao nỗi cô đơn cũng không thể nào đủ cho những mất mát của thanh xuân đời mình.
Có lẽ, em đã cho đi quá nhiều tình cảm để rồi nhận lại là sự hững hờ, bỏ bê. Phải chăng đàn ông chỉ khao khát những thứ mình muốn chinh phục và coi thường những thứ tìm đến, bám víu lấy họ.
Hãy để em viết ra cho vơi nhẹ nỗi đau này anh nhé, sẽ có một ngày em thôi không nhắc tên anh mỗi đêm về và mỗi buổi bình minh, sẽ có một ngày anh chỉ còn là một kỉ niệm mờ ảo trong miền kí ức tuổi trẻ của em.
Tác giả: Lý Lan
Nguồn tin: laodongthudo.vn