|
Người ta bảo mang nỗi hận ai đó trong lòng giống như việc treo một hòn đá trong tim, nặng nề và khó chịu lắm. Tôi không hiểu vì sao chị có thể âm thầm mang nó trong ngần ấy năm trời?
Chị à, chị vừa đáng thương lại vừa đáng trách. Đáng thương vì chị yêu hết mình, yêu chân thành nhưng lại bị người ta lừa gạt. Đáng trách vì chị sớm biết toan tính của người ta, thay vì thoát ra thì lại đắm chìm theo nó với nỗi hận thù. Điều chị muốn chị làm được rồi, nhưng chị có thấy xứng đáng, có thấy hả hê, hạnh phúc hay không?
Tôi đã đọc rất kĩ trang đời của chị. Và tôi nghĩ rằng chị đối với chồng chị có lẽ không chỉ có hận thù mà có cả yêu thương. Thực ra trước khi biết những âm mưu của chồng, chị đã rất yêu anh ấy. Thứ tình yêu không phân biệt sang hèn, bất chấp mọi khuyên ngăn rào cản, nó mãnh liệt lắm. Vậy nên khi phát hiện ra sự thật đau lòng, chị đau đớn vì chị biết mình đã yêu và tin quá nhiều. Và chị tự ru ngủ mình rằng chị sẽ giữ chân anh ta lại, không cho anh ta rời khỏi chị như kế hoạch để trả thù, thực chất là chị không muốn mất anh ấy.
Bởi nếu chị thực sự căm thù chồng chị, chị đã không thể sống với anh ấy những hai mươi năm, không một lời trách móc, không một lời lăng mạ. Chị vẫn ngọt ngào tử tế với chồng chị, chỉ là trái tim chị đã vì tổn thương mà trở nên lạnh giá. Hai mươi năm dài như thế nào chị biết không? Đó là khoảng thời gian biến chị từ một cô gái ngoài đôi mươi rực rỡ sắc xuân trở thành một phụ nữ trung niên. Đó là khoảng thời gian con gái chị từ một hài nhi đã trở thành một thiếu nữ thông minh và hiểu chuyện. Nếu không yêu, chị đã không thể ôm nỗi hận một cách âm thầm trong chừng ấy thời gian dằng dặc như thế.
Chị biết hết những âm mưu của chồng và người tình. Chị theo dõi, chị biết và chị một mình đau. Tôi không nghĩ sức chịu đựng của một ngươi có thể lớn đến thế, nếu không phải người ta chịu đựng nó vì yêu.
Chị ạ, hai mươi năm trước khi chị còn rất trẻ, chị hoàn toàn có thể chọn một con đường khác, làm mẹ đơn thân và gặp một người đàn ông khác. Nhưng chị đã chọn con đường mà chị đang đi. Tôi có cảm giác chị chưa từng hối hận vì lựa chọn đó, cho đến khi con gái chị nói cho chị biết rằng chị đã làm khổ bản thân nhiều như thế nào. Chính chị cũng không biết chị đã khổ nhiều đến mức nào phải không chị, vì chị đã chịu đựng nó trong tình yêu.
Chị không nói chồng chị đối xử với chị như thế nào trong hai mươi năm qua nhưng tôi nghĩ anh ta có lẽ không hành xử thô bạo, không đánh đập, không ngược đãi chị. Anh ta có thể cũng vì nghèo khó mà nhất thời tham lam chứ bản chất có thể không tệ bạc. Anh ấy vẫn tận tụy với chị, với gia đình chị cho đến lúc này có lẽ không còn vì tài sản nữa. Mà cũng có thể anh ấy cũng như chị, đã quen với gia đình ấy rồi, quen với cuộc sống có chị và con gái.
Làm lại cuộc đời, sống cho ra sống không bao giờ là quá muộn, huống hồ chị mới chỉ bốn mươi tuổi. Có rất nhiều người ở tuổi ấy mới bắt đầu sống thực sự. Điều quan trọng nhất chị cần tự mình hiểu rõ là bản thân chị có muốn vậy không? Nếu bây giờ chị mất anh ấy chị có cảm thấy buồn đau, thiếu vắng hay không? Liệu chị có thấy thanh thản, nhẹ nhàng và sống thật hạnh phúc hay không?
Nếu ly hôn có thể khiến chị buông nỗi hận thù, buông bỏ gánh nặng thì chị cứ nói cho chồng chị biết hết mọi chuyện rồi dứt khoát mà chia tay. Còn nếu không, có lẽ chị nên cho chồng chị, cũng là cho chị một cơ hội để làm lại từ đầu. Cuộc đời mỗi người có bao nhiêu đâu chị. Chị đã dành gần nửa cuộc đời chỉ để tự giày vò chính mình vì lỗi của người khác, như vậy là đủ rồi.
Tôi cứ hình dung câu chuyện cuộc đời chị giống như một bộ phim, mà chị vừa là đạo diễn vừa là nhân vật chính. Có thể kịch bản ban đầu không do chị viết nhưng chị là người đã mở ra những tình huống và giờ kết thúc phim như thế nào hoàn toàn là do chị. Mong chị sẽ viết nên một cái kết thật đẹp cho cuộc đời mình.
Tác giả: Hoài Thu
Nguồn tin: Báo Dân trí