Cuộc sống

Gã con rể bội bạc - Chương 2: Lặn lội tìm chồng

Ngồi trên xe bus mà tim cô đập bình bịch trong lồng ngực. Vậy là cô sắp được gặp anh rồi, sau bao công sức lặn lội tìm chồng!

Không có địa chỉ của chồng, cô bèn nghĩ tới bạn bè của anh. Những người cô có thể tìm đến chỉ có bạn cấp 3 mà thôi, chứ bạn bè học cùng đại học của anh cô làm gì có khả năng được biết, mà anh lại càng chẳng bao giờ dẫn họ về nhà chơi. Anh nói việc anh còn trẻ đã cưới vợ có con sẽ khiến chúng bạn cười chê.

Cô nhớ ở xóm bên có một người học cấp 3 trên phố huyện với anh. Cô sang tận nơi hỏi về trường đại học anh từng học. Thực ra hồi đấy anh có nói, nhưng cô lại quên mất rồi. Anh chàng ấy tuy không giỏi giang đỗ đại học như anh, song vì anh khá nổi tiếng ở trường nên vẫn biết anh học trường nào, khoa gì, khóa bao nhiêu, còn cẩn thận ghi vào mảnh giấy cho cô. Cô nắm chặt mảnh giấy nhỏ mỏng manh đó như báu vật. Đây là manh mối duy nhất sẽ giúp cô tìm được anh.

Cô quyết định rồi, cô phải tìm được anh. Sao anh có thể bỏ cô mà đi được chứ, còn con gái và bố mẹ nữa cơ mà, anh nhất định không phải là người như vậy!

Ảnh minh họa

Cô ngồi trên xe khách mười mấy tiếng đồng hồ mới tới được thành phố nơi anh đang sinh sống và làm việc. Nhìn dòng người và xe cộ qua lại như mắc cửu, cô bỗng thấy sợ hãi trong lòng. Cả đời cô lần đầu đến đây và đi xa như thế này. Liệu cô có thể tìm thấy anh không giữa biển người bao la này?

Trước đó cô đã hỏi han cặn kẽ chú lái xe khách, vì thế quyết định đến tối quay lại bến xe thuê phòng trọ nhỏ hẹp qua đêm, ngày lại ra ngoài tìm anh, sẽ tiết kiệm được tiền. Chứ vào thành phố thuê nhà nghỉ hay khách sạn thì nằm ngoài khả năng tài chính của cô. Bác lái xe cũng nói cho cô biết, muốn đi lại giá rẻ trong thành phố thì đi xe bus, cần đến đâu cứ hỏi các em sinh viên là tốt nhất. Cô làm theo y lời bác ấy, cuối cùng cũng tìm đến được trường Đại học của anh mà không tốn bao nhiêu tiền đi lại.

Nhìn ngôi trường rộng lớn, tấp nập sinh viên ra vào, bước chân cô hơi ngần ngại. Đây là nơi anh từng học 4 năm, nhưng đối với cô lại hoàn toàn xa lạ và cao vời không thể với tới. Cô bỗng thấy mình nhỏ bé và hèn mọn, kém cỏi vô cùng so với anh. Những gì anh từng trải qua và anh đang sở hữu, cô có cố gắng cả đời cũng chẳng thể theo kịp.

Ảnh minh họa

Hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, cô bước chân vào trường học. Bác bảo vệ nghe cô trình bày lí do xong, nhíu mày một cái thật sâu, cuối cùng vẫn chỉ cho cô lên phòng quản lí sinh viên, có thể họ sẽ có đáp án cô mong muốn. Thực ra việc trường học biết được sinh viên cũ của mình hiện đang làm việc hay sống ở đâu là một khả năng không cao, trừ phi nhà trường có chương trình điều tra thống kê. Nhưng biết đâu họ có phương thức liên lạc hoặc may mắn gặp được ai đó biết anh chẳng hạn. Bác bảo vệ đã nói như thế. Nhìn cô thôn quê chân chất, thật thà nhút nhát, bác ấy chắc cũng yên tâm cô không phải kẻ lừa đảo.

Được một em sinh viên tốt bụng dẫn lên tận nơi, cô cuối cùng đã tìm thấy phòng quản lí sinh viên như bác bảo vệ nói. Sau khi nghe cô trình bày câu chuyện xong, họ hỏi giấy đăng kí kết hôn để chứng minh không phải cô nói dối, thì cô không đưa ra được, bởi anh và cô chưa hề làm đăng kí kết hôn. Ban đầu do anh chưa đủ tuổi, sau đó anh bảo việc đã kết hôn sẽ ảnh hưởng tới việc học, cả nhà cô tin vậy nên không để ý đến chuyện đó nữa. Con cũng theo họ cô. Cô với anh thậm chí chẳng có ảnh nào chụp chung, lúc cưới làm đơn giản như không tổ chức, bình thường anh hầu như vắng nhà hiếm khi vợ chồng vui vẻ bên nhau, điện thoại cô lại rẻ tiền thậm chí còn chẳng chụp được ảnh.

Cô bị mời ra khỏi văn phòng mà chẳng thu được thông tin gì. Không biết dùng thang máy, cô chán nản lê từng bước xuống cầu thang bộ. Cô thử nhấn từng chữ số trong dãy số điện thoại của anh nhưng vẫn chẳng gọi được. Manh mối duy nhất đã bị cắt đứt, cô phải làm sao đây? Cùng anh rất gần mà như xa tận chân trời, chẳng lẽ cô đành quay về, và chấp nhận mất anh thật sự?

Ảnh minh họa

Lúc cô gần xuống tới tầng 1 thì có tiếng bước chân vội vã đuổi theo, là một người phụ nữ trung niên, nhìn rất ra dáng trí thức. Chị ấy gọi cô lại, tự giới thiệu là chủ nhiệm lớp trước đây của anh, thực ra chị ấy không nhớ rõ lắm anh, nhưng khoa và khóa thì đúng là do chị đứng chủ nhiệm. Vừa nãy vào văn phòng, nghe mọi người nói lại có người tìm sinh viên học khoa đấy, khóa đấy, còn tự xưng là vợ của sinh viên kia, mới đuổi theo cô để hỏi rõ sự tình.

Cô mừng rỡ, rơm rớm nước mắt thuật lại câu chuyện giữa mình với anh một lần. Người phụ nữ ấy trầm ngâm một lát rồi bảo cô: “Tôi vẫn còn liên lạc với vài sinh viên cũ trong lớp ấy, để tôi nhờ mấy em ấy tìm hiểu cho, kiểu gì cũng có người biết”. Theo đề nghị của chị, cô vội để lại số điện thoại.

Qua một đêm ngủ trong nhà trọ rẻ tiền ở bến xe, sáng hôm sau cô nhận được cuộc gọi của chị ấy, nói tên công ty và địa chỉ công ty nơi hiện anh đang làm việc. Cô vô vàn cảm ơn, nhanh chóng ghi lại rõ ràng vào giấy, thu thập qua loa đồ đạc, trả tiền phòng rồi ra đường tìm xe bus tới công ty anh. Nghe chị giảng viên ấy nói, tầm ngoài 11 giờ các công ty sẽ tan làm, cô có thể đứng đợi ở cổng chờ chồng, không thấy anh thì hỏi thăm bảo vệ là được.

Ngồi trên xe bus mà tim cô đập nhanh đến không thở nổi. Vậy là cô sắp được gặp anh rồi, sau bao công sức lặn lội tìm chồng!

(Còn tiếp)

Tác giả: Thái Nguyên

Nguồn tin: thoidai.com.vn

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP