Cuộc sống

Có những ngày, buồn chẳng thiết tha chi

“Có những lúc như lúc này đây, ước gì có thể ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa”. Dòng trạng thái của một cô gái, một “bạn ảo” trên facebook vô tình đập vào mắt tôi khiến tôi chùng xuống. Tôi chẳng biết cô gái xinh đẹp này là ai, cũng chưa từng tương tác với nhau lần nào ngoài vài lần nhấn like xã giao cho những dòng trạng thái mình không tường tận.

Đọc hết những dòng comment bên dưới trạng thái đầy tiêu cực ấy, đa số đều khuyên em hãy bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Rằng đừng vì một người đàn ông bội bạc mà hoài phí đời mình một cách không xứng đáng. Rằng mình chia tay người này là để có cơ hội gặp một người khác tốt hơn. Quả thật, người ngoài cuộc nói lúc nào cũng hay, lúc nào cũng thật có lý.

Cảm giác ấy tôi đã trải qua ít nhất hơn một lần. Cảm giác mình cô đơn, lạc lõng, bơ vơ, vô dụng. Cảm giác muốn biến mất khỏi cuộc đời không một dấu vết. Những ngày như thế, thật tình buồn đến mức chẳng còn thiết tha chi.

Tôi nhớ, lần tôi thấy chàng trai đầu tiên tôi yêu chở một cô gái hồn nhiên cười nói trên đường. Cô gái ngồi sau, vòng tay ôm mối tình đầu của tôi ra vẻ hai người đã thân thiết từ lâu lắm. Tôi hỏi: “Sao anh lại có thể ngang nhiên tình tứ với một cô gái khi vẫn còn yêu em?”. Anh trả lời" “Thì cô ấy ngồi sau ôm anh, lẽ nào anh gỡ tay cô ấy ra bảo đừng ôm nữa”.

Tình yêu hơn một năm với bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu xúc cảm chợt vỡ tan trong phút giây như bong bóng xà phòng gặp nắng. Những ngày ấy, tôi đã khóc rất nhiều, cảm nhận bầu trời chỉ luôn một màu xám xịt u ám. Lúc đó tôi nghĩ “nếu mình biến mất anh ấy có hối hận không?”. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nào biến mất.

Tôi nhớ, lần cô bạn cùng bàn thuở cấp ba ngồi tựa vào vai tôi khóc. Nó kể bố nó có bồ rồi về nhà hắt hủi mẹ nó. Đứa con gái mới lớn là nó đã không thể im lặng. Và bố mắng nó, bảo cho ăn học rồi về dạy đời bố. Trong quyển nhật kí, nó viết rằng bản thân bất lực khi nhìn mẹ khổ đau, nó buồn chán đến mức ước mình có thể chết đi để không phải chứng kiến những chuyện đau lòng ấy. Rồi nó chìa quyển nhật ký cho tôi xem. Bằng cách nào đó, bố nó đã đọc được những dòng nhật kí ấy. Và ông dùng cây bút bi màu đỏ chót viết dưới trang nhật kí của nó một câu hỏi: “Sao không chết?”. Câu hỏi ấy không khác gì một mũi dao sắc nhọn cứa vào trái tim non nớt của nó tưởng không liều thuốc nào có thể giảm đau hay xoa dịu. Thế nhưng nó vẫn phải vượt qua.

Tôi nhớ, ngày nghe tin cậu bé hàng xóm thưở nào chơi chung vừa đột ngột ra đi trong một tai nạn để lại người vợ chưa đến ba mươi và hai cậu con trai vừa lên năm lên ba chưa hiểu rõ thế nào là mất mát. Trong nỗi đau tột cùng, cô vợ trẻ chỉ có thể gào lên: “Không có anh, mẹ con em biết sống như thế nào?”. Nhưng rồi cô vẫn cứ phải gượng dậy mà sống, mà nuôi con, mà đi qua những tháng ngày lao đao vì giông bão.

Mỗi người chúng ta, ai cũng ít nhất có một lần trong đời vì mất mát đớn đau nào đó mà nghĩ rằng mình không sống nổi. Nhưng rồi chúng ta lại phải tự tìm cách cách vượt qua hay dựa vào người khác mà vượt qua. Chết thì rất dễ dàng, nhưng để sống thì cần lòng can đảm. Và hơn hết, chúng ta được sinh ra để sống chứ không phải là để tìm cách cho mình biến mất đi.

Tôi có cô bạn bên nhà, suốt quãng đời học sinh đều cùng nhau sớm tối đi về. Nhưng hai đứa không quá thân nhau để sẻ chia hết những tâm tư buồn tủi. Một lần bạn sang nhà thấy tôi đang ngồi khóc, sau đó liền tìm cách kẹp vào vở tôi một lá thư: “Giá như tao và mày thân hơn để mày có thể kể cho tôi nghe những nỗi buồn của mày. Hoặc giá như tao và mày đủ xa lạ để đừng bận tâm nhau. Nhưng tao vẫn ở đây, nhìn mày buồn và bất lực. Nhưng mày biết không, con người sinh ra ai cũng có ngần ấy nỗi khổ rồi, không trước thì sau, không ai tránh được. Vì vậy hãy tin, nếu hôm nay mình buồn thì ngày mai niềm vui sẽ đến. Nếu hôm nay mình khổ thì sau này hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn. Có những thời điểm trong đời người ta cứ tưởng rằng mình chết mất thôi nhưng vẫn phải gượng dậy mà sống bởi vì sống chính là chiến đấu”.

Sau này bạn tôi không may gặp sóng gió trong hôn nhân. Dù cách xa nghìn cây số bạn vẫn gọi điện cho tôi chỉ để khóc. Tôi đã nhắc lại cho bạn về lá thư năm ấy, vì những lời nhắn gửi bạn viết cho tôi. Bạn nói bạn thực sự đã quên nó rồi nhưng tôi thì luôn nhớ, khắc ghi từng dòng từng chữ như một câu thần chú những lúc buồn. Vì lúc tâm trạng mình tồi tệ nhất, chỉ một lời động viên cũng như tiếp thêm rất nhiều sức mạnh.

Có người phụ nữ từng muốn phát điên vì phát hiện ra chồng ngoại tình. Chị ấy hỏi tôi" “Liệu có cách nào để chết mà không đau đớn?”. Có phải ai khi ở tâm trạng tồi tệ cũng đều nghĩ chết là giải thoát mọi đớn đau. Chúng ta chết đi, chúng ta hết buồn nhưng mở ra nỗi đau cho những người ở lại. Mọi lựa chọn sai lầm đều có thể sửa chữa, chỉ có lựa chọn cái chết là không có cơ hội để sữa chữa bao giờ.

Tác giả: Lê Giang

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP