Cuộc sống

Anh ổn không, ngày cuộc tình mình trở nên vô nghĩa?

Bình minh đến, em bắt đầu một ngày mới và đi về phía những người xa lạ. Mình bây giờ có lẽ ổn hơn rồi, những ngày không nhau.

Tình cảm ấy đã từng rất vui, vậy nhưng bây giờ chỉ mang lại mệt mỏi. Ta không gọi nhau, mặc kệ cảm giác của bàn tay những đêm trời rét. Ta lại tự nhủ như lúc người kia còn chưa tới: “một mình cho quen đi”.

Anh ổn không, ngày cuộc tình mình trở nên vô nghĩa?

Sớm tối đó, anh đã có người đi cùng? Hay vẫn cô đơn bên khói thuốc, thi thoảng ham vui cùng đám bạn mãi tới tận một hai giờ đêm. Anh đã ổn chưa, những nhiệt huyết và cố gắng? Ngày anh thành công với bao mơ ước, em chắc chẳng còn ở đó nữa. Dù chúng ta đã từng cố gắng vun đắp, em từng mơ được ghé mái đầu sau xe anh. Lòng tự bảo lòng: bao nhiêu gập ghềnh, em có thể cùng anh vượt qua hết.

 Ảnh minh họa

Ảnh minh họa: Kiều Hạnh


Nhân duyên qua đi, kể cũng như khi người ta say rượu.

Rượu ngọt nồng trên môi, đâu phải ai cũng cảm nhận được. Người ngoài nhìn vào chúng ta chỉ thấy những đắng chát. Hai con người vốn dĩ chẳng có điểm gì giống nhau, bên nhau thì chẳng có chút nào gọi là hòa hợp. Vậy nhưng khi đi cùng, chưa có một giây phút nào mà em không hạnh phúc.

Còn những điều đáng tiếc, thôi mình để thời gian trả lời.

Anh khoác lên vai chiếc balo rất quen, nói với em rằng hôm ấy là ngày cuối.

Chúng ta bối rối, đã không nhìn vào mắt nhau. Có thể bởi cả hai đều hiểu rõ màu buồn mình sẽ phải đối diện. Qua mùa đông, biết hạ mình có còn gặp lại? Qua thời son trẻ, chắc cuộc tình mình sẽ chẳng thắp thêm một lần lúc về già. Và chắc sẽ đau lắm khi nhớ đến khoảnh khắc anh đến, nắm tay em ấm áp, dắt em đi qua những rạn vỡ của quá khứ: anh đến như một sự cân bằng, như một điều may mắn đã rất lâu không từng xuất hiện.

Vậy bây giờ còn gì, ngoài hai hàng nước mắt?

Chặng đường của sự trưởng thành luôn có nhiều trở ngại hơn ta tưởng. Cả những ước mơ, những quyết định và đánh đổi. Ai biết chúng ta sẽ có thêm bao nhiêu đêm ngồi khóc một mình.

Chúng ta buông tay, không phải vì lòng đã quên đi điều ước ngày cũ. Em từng muốn có một tình yêu thủy chung đời kiếp, như ngọn núi sừng sững dựng sau nhà vào mỗi buổi sáng thức giấc. Để ngọn cây anh nảy mầm, lớn nhanh và che mặt trời.

Chỉ là ta cần tìm một ý nghĩa vững vàng hơn cho cuộc đời mình. Là tuổi trẻ thúc giục ta đi, mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ sau một quyết định chớp nhoáng.

Đi qua như thế, biết mai này mình có còn dành cho nhau?

Tác giả: Diệp Anh

Nguồn tin: laodongthudo.vn

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP