Người ta nói lấy chồng là đánh cược cả cuộc đời mình. Tôi thấy thật sự chẳng sai chút nào. Trước đây, khi mới yêu thì cuộc sống của chúng tôi toàn màu hồng. Tôi muốn gì cũng được chồng chiều chuộng. Nhưng chỉ sau khi về sống cùng nhau tôi mới hiểu bản chất thật sự con người anh.
Tôi không muốn nói xấu chồng. Có điều anh thật sự quá đáng với tôi. Kết hôn xong, tôi vẫn chưa xin được việc làm vì lấy chồng xa quê. Vừa nộp đơn xin việc được vài hôm thì tôi phát hiện mình có thai. Vậy là tôi phải gác chuyện công việc sang một bên để an tâm dưỡng thai.
Nói là dưỡng thai nhưng thực chất, tôi phải làm osin cho nhà chồng. Sáng tôi phải dậy từ sớm để chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Chẳng may có ngủ quên thì mẹ chồng sẽ lên tận phòng của tôi để "tế sống". Thậm chí có hôm tôi mệt nên không thể dậy sớm. Mẹ chồng đã lấy điện thoại gọi cho bố mẹ đẻ của tôi ngay trước mặt tôi để thị uy.
Tôi về làm dâu, biết mình cần phải nhẫn nhịn nên chưa bao giờ dám cãi lại. Chỉ có một chuyện là tôi làm trái ý cả chồng và mẹ chồng. Thời gian đầu khi mang thai, chồng tôi rất tốt với vợ. Anh còn mua thuốc về cho tôi tẩm bổ. Mọi chuyện chỉ bắt đầu khi cái thai của tôi được 3 tháng.
Đúng là chua xót. Tôi một thân một mình phải đấu lại cả chồng và nhà chồng. Ảnh minh họa |
Lúc ấy đi siêu âm, bác sĩ nói khả năng con tôi bị bệnh. Khi biết con có nguy cơ không khỏe mạnh, chồng tôi ngay lập tức yêu cầu tôi phá thai. Anh bảo không có đứa con này thì chúng tôi sẽ có nhiều đứa khác. Còn nếu tôi không chịu bỏ thai thì sau khi tôi sinh con, cúng anh sẽ đệ đơn ly hôn ra tòa.
Đúng là chua xót. Tôi một thân một mình phải đấu lại cả chồng và nhà chồng. Ai cũng chửi tôi ngốc nghếch vì giữ con lại. Chồng tôi thì tối ngày ca thán vì tôi quá cứng đầu. Kể từ sau lần khám thai ấy, chồng tôi cũng bỏ bê vợ con. Anh không đưa tôi đi khám thai, mỗi lần đi khám anh cũng chưa từng hỏi về tình hình của đứa trẻ.
Tôi nhớ như in lúc tôi bước sang tháng thứ 8 của thai kỳ. Vì tôi đã tiêu hết tiền vào việc khám thai và mua thuốc bổ nên không còn tiền để đi đẻ. Lúc ấy nói mẹ tôi cũng khó khăn lắm. Tôi không thể mở miệng xin ông bà. Chưa kể bấy lâu nay, tôi vẫn luôn nói rằng mình được chồng và nhà chồng đối xử rất tốt.
Khi tôi mở lời với chồng, anh đã ném tiền xuống trước mặt tôi rồi chỉ thẳng tay mà nói: "Tôi bố thí cho cô. Nếu cô sinh ra một đứa con bệnh tật thì đừng bao giờ hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục sống với nhau". Tôi cố kìm nén lòng tự trọng để cầm số tiền ấy.
Chồng tôi thấy tôi muốn ly hôn thì quỳ xuống xin tôi tha thứ. Ảnh minh họa |
Ngày tôi đi sinh, một mình tôi bắt taxi vào bệnh viện. Thấy tôi khệ nệ bụng bầu, lại đang có cơn đau nên anh taxi đã giúp đỡ tôi trong lúc mẹ đẻ của tôi trên xe đến bệnh viện. Thật may mắn là tôi sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh. Con trai tôi bụ bẫm, kháu khỉnh biết bao.
Biết tin tôi sinh con, nhất là một đứa con khỏe mạnh thì chồng và nhà chồng liền thay đổi thái độ. Mẹ chồng cơm bưng nước rót cho tôi. Chồng tôi thấy tôi muốn ly hôn thì quỳ xuống xin tôi tha thứ.
Tôi nhìn thấy chồng như vậy cũng có chút lưỡng lự. Dẫu sao con tôi còn quá nhỏ. Tôi không thể vì nhất thời tức giận mà ly hôn để con tôi không có bố. Nhưng những gì mà chồng đối xử với tôi khi tôi mang bầu khiến tôi ám ảnh đến bây giờ. Tôi muốn dạy cho anh một bài học trước khi tha thứ. Tôi phải làm gì đây?
Tác giả: Ngọc Trinh
Nguồn tin: emdep.vn