Mình lấy người chồng hiện tại là sau sự sắp xếp của gia đình. Không phải vì tình yêu nhưng anh là một người chồng tốt, thương vợ và thương con nên cuộc sống của mình cũng tạm coi là hạnh phúc. Chồng mình biết được tình yêu của mình và Hưng nhưng anh rất tôn trọng khoảng riêng của mình. Mặc dù biết những đồ đạc của mình đều là những kỉ vật của tình cũ nhưng anh không bắt mình bỏ đi. Điều này khiến cho mình thấy càng thêm nể phục anh.
Mình đã đến chỗ hẹn sau bao nhiêu né tránh. Tim mình như bị bóp chặt lại khi Hưng thông báo bị ung thư gan giai đoạn cuối và muốn được ở bên cạnh mình nhưng ngày cuối cùng. Mình đã rơi nước mắt và ôm anh vào lòng khóc. Mình thấy bất lực và không biết phải làm gì ngoài nói với Hưng những lời động viên sáo rỗng.
Trở về nhà, cả đêm mình lặng người đứng ở ban công suy nghĩ, quay sang đã thấy chồng đứng ngay cạnh. Hình như chồng đọc được tâm sự của mình nên hỏi han. Mình đã không lưỡng lự mà kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện về Hưng. Trái với suy nghĩ của mình, anh đã nắm chặt tay mình và khuyên mình nên chăm sóc Hưng lúc cuối đời. Mình nhìn thật sâu vào mắt anh. Ánh mắt ánh lên sự nhân từ và đầy sự cảm thông. Mình thầm cảm ơn anh đã hiểu cho lòng của mình.
Mình xin nghỉ để có thể tiện vào viện chăm sóc Hưng. Mình cùng Hưng đi làm các xét nghiệm rồi trải qua các cuộc hóa trị. Nhìn anh đau đớn mà nước mắt mình rơi thành dòng. Mình lê lết bước về nhà vào đêm muộn nhưng lần nào chồng mình cũng ngồi đợi ở sofa. Anh chuẩn bị đồ cho mình tắm rồi ôm mình gọn trong lòng để mình yên giấc.
Nhiều hôm mình phải đứng lớp thì chồng mình đã vào viện mua cháo cho Hưng giúp mình. Nhìn cảnh chồng đưa Hưng đi làm các xét nghiệm, kiểm tra một cách chu đáo mình thấy ấm áp vô cùng. Nhưng ngày đen tối cuối cùng cũng đến, Hưng đã không còn tiếp nhận được thuốc và sự sống của anh chỉ còn tính bằng giờ.
Chân mình không đứng vững khi nghe bác sĩ kết luận, mình nhìn thấy ánh mắt bất lực của chồng, chồng nắm tay mình thật chặt. Chồng đã cùng mình ở bên cạnh Hưng những giây phút cuối đời. Trước khi mất, Hưng chỉ nhìn vợ chồng mình bằng ánh mắt đau đáu như cảm ơn, mà cũng như lưu luyến.
Sau đó, vợ chồng mình làm đám tang cho Hưng, chồng mình còn lục tìm danh bạ điện thoại của Hưng và thông báo cho từng người trong đó. Ai là họ hàng, bạn bè thì có thể đến đưa tiễn. Nhìn dáng người nhỏ bé của chồng hòa lẫn trong dòng người ở đám tang mà lòng mình thấy ấm áp vô cùng. Một người đàn ông xuất phát điểm không phải là tình yêu nhưng đã ở bên cạnh bao dung, che chở và lo lắng cho mình. Ông trời đã lấy đi một người mình yêu thương nhưng lại cho mình một người khác để yêu thương mình. Mình sẽ trân trọng chồng mình suốt đời này!
Tác giả bài viết: T.Y.N
Nguồn tin: