Cuộc sống

Tôi không làm gì em dù bị em kéo vào khách sạn

Tôi ngồi đối diện em, nước mắt em vẫn chảy và thú nhận tôi là người đàn ông đầu tiên chạm vào người em dù em tự nguyện.

Tối thứ 7, nếu như bình thường thì tối cuối tuần tôi luôn có thói quen dạo phố một mình, thích ngồi thưởng thức ly cà phê ở những quán cóc ven đường nhìn người và xe qua lại, thích cảm giác ngồi xem phim kinh dị một mình trong rạp. Nhưng hôm nay khác hơn những tối cuối tuần trong gần 365 ngày qua, tôi nhận lời đi chơi cùng cô bé đồng nghiệp mới quen 2 tháng. Nói sơ qua về mối quan hệ giữa 2 chúng tôi: Tôi và em làm cùng công ty, ngày trước tôi là cấp trên của em, 2 anh em gặp nhau thường xuyên vì đặc thù công việc. Ngoài công việc ở công ty chúng tôi chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện với lý do hay chủ đề nào khác. Qua 2 tháng tiếp xúc tôi nhận thấy em là cô gái hiền lành, đảm đang, nhanh nhẹn trong công việc nhưng hơi rụt rè trong giao tiếp. Em có bề ngoài dễ nhìn nên cũng có một số chàng trai trong công ty để ý tán tỉnh nhưng chưa bao giờ tôi thấy em đồng ý hoặc hẹn hò cùng ai. Hiện tại tôi đã nghỉ việc ở công ty vì lý do cá nhân.

Tối cuối tuần vừa rồi tôi nhận được cuộc gọi từ em, em bảo rằng muốn gặp tôi để hỏi mấy vấn đề liên quan đến công việc. Em nói trong công việc phát sinh một số trở ngại cần tôi tư vấn. Nhận được cuộc gọi tôi đi ngay đến chỗ hẹn, đó là quán cà phê gần công ty nhưng khác với những gì tôi được nghe qua điện thoại, khi gặp tôi em không đề cập bất cứ thứ gì liên quan đến công việc. Em nói xin lỗi vì gọi tôi ra đột ngột như vậy và cũng nói luôn cuộc gặp hôm nay không vì công việc như em nói lúc nãy, em đi luôn vào mục đích cuộc gặp gỡ. Em nói rằng: "Hôm nay em buồn lắm, em khó chịu vì áp lực công việc, vì cấp trên mới của em là người khó tính". Em muốn tối nay tôi đi chơi cùng em. Tôi hỏi em: "Tại sao không phải ai khác mà là tôi"? Em trả lời: "Vì em thích anh, em tin tưởng anh". Bản thân tôi lúc đó chưa thể định nghĩa đầy đủ câu trả lời vừa rồi của em nhưng vì lịch sự tôi cũng nhận lời.

Đầu tiên em đưa tôi đến phố đi bộ Nguyễn Huệ, sau đó là công viên, những nơi mà tôi nhận thấy có rất nhiều bạn trẻ hẹn hò yêu đương, nắm tay, ôm hôn đủ kiểu. Em chủ động nắm tay, quàng vai tôi. Lần đầu tiên trong mấy tháng quen biết, giao tiếp chủ yếu về công việc tôi thấy một con người khác, một tính cách hoàn toàn khác, không giống cô gái ngày nào còn rụt rè, ngại ngùng mỗi lần đối diện tôi ngày trước. Tôi cũng có một chút ngại ngùng nhưng vẫn hưởng ứng vừa đủ để em cảm thấy thoải mái. 23 giờ em kéo tôi đến phố đi bộ Bùi Viện, hòa mình vào dòng người qua lại với những thứ âm thanh hỗn tạp từ quán bar 2 bên đường đến những tiếng hát, reo hò và thậm chí là tiếng hét phấn khích của những đám người đang ngồi ăn uống.

Em kéo tôi vào quán đông nhất khu phố, cầm bảng menu em gọi bia và đồ khô. Tôi định hỏi em tại sao muộn vậy rồi em còn gọi bia làm gì, sao không gọi nước ngọt? Nhưng nhìn xung quanh mọi người đều như vậy, trên bàn ít nhất cũng có mấy chai bia, không muốn làm em mất vui tôi không hỏi nữa và quyết định sẽ uống và vui cùng em vì nghĩ rằng em là con gái, đã không sợ thì thôi tại sao tôi là con trai lại phải sợ, vì lý do gì đây? Khi chính thức vào cuộc vui em có nguyên tắc "Khởi động trước 3 chai" sau đó mới bắt đầu. Phải công nhận em uống tốt, em xõa hết mình với những bản nhạc dance, lắng lại nhắm nghiền mắt hát theo các bạn trẻ khác những bản nhạc trẻ đang hot hiện nay. 1h30 sáng, khi mà tất cả đều chuyển sang trạng thái lúc tỉnh lúc say, đường phố cũng dần vắng khách tôi kéo em ra khỏi quán để đưa em về. Tôi nghĩ tối nay như thế là đủ với cả hai rồi nhưng em thì không. Em muốn tôi đưa em về nhưng không phải về nhà mà là về khách sạn.

Lần thứ 2 trong đêm tôi bất ngờ và bối rối. Em nhận thấy sự bối rối đó và lập tức trả lời bằng hành động. Em nắm lấy tay tôi, dắt tôi đến khách sạn ở gần đó. Hành động của em nhanh đến nỗi tôi không đủ thời gian và lý trí để nghĩ ra lý do từ chối .Nhận phòng từ cô lễ tân, em kéo tôi lên ngay tức thì, cảm giác như sợ tôi từ chối. Một nam một nữ vào phòng khách sạn để làm gì? Có lẽ một số người sẽ nghĩ rằng đàn ông con trai vào đó đều vì một mục đích, còn tôi lúc đó chẳng có suy nghĩ hay mục đích nào khác là vào vì cô gái đi cùng chỉ để ngủ. Khi đã có hơi men trong người cộng thêm không gian hẹp chỉ có 2 người thì mọi hành động của một trong 2 có thể dẫn đến những sai lầm mà đến khi tỉnh táo lại họ mới biết điều đó là sai. Tôi càng cố giữ cho mình trạng thái điềm tĩnh chừng mực từ hành động đến lời nói chừng nào thì em lại có biểu hiện ngược lại hoàn toàn.

Em lao vào tôi như một cơn bão, thử hỏi trong số tất cả đàn ông có ai kiềm chế được mình trước một cô gái đẹp trong hoàn cảnh đó không? Câu trả lời có lẽ là có nhưng rất ít và tôi lại không thuộc số đó. Em là dân chơi bời hay là cô bé dễ dãi? Tôi đã tự hỏi mình như thế. Khoảnh khắc tôi chạm vào người em là khoảnh khắc mà tôi sẽ không bao giờ quên trong suốt phần đời còn lại. Khác với sự nồng nhiệt lúc đầu thì giờ đây khi ở gần em nhất tôi cảm giác em đang run rẩy, kịp dừng lại đúng lúc tôi ôm lấy em và hỏi: "Em làm sao vậy? Em còn con gái à"? Sau khi nghe tôi hỏi em cũng ôm tôi và bật khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn của em khiến tôi cảm thấy bản thân mình như biến thành một người đàn ông tồi tệ nhất thế giới. Nếu bây giờ ai đó hỏi tôi sợ gì nhất thì tôi sẽ trả lời ngay là khoảnh khắc đó. Em khóc tôi cũng khóc, khóc vì thương em, khóc vì cảm thấy mình may mắn khi chưa lấy đi sự trong trắng của em. Nếu ai đó thắc mắc vì sao tôi biết em còn tinh khiết khi nói qua cảm nhận, khi 2 người chưa quan hệ thì các bạn nên đọc và tìm hiểu nhiều sách báo về bộ môn sinh học. Những ai đã biết thì chỉ cần nhìn, không cần chạm vào họ cũng có thể khẳng định được người đó còn hay mất.

Lấy lại bình tĩnh cả tôi và em mặc lại quần áo, tôi ngồi đối diện em, nước mắt em vẫn chảy và em thú nhận rằng tôi là người đàn ông đầu tiên chạm vào người em mặc dù em tự nguyện. Em khóc một phần vì sợ, một phần vì cảm thấy hạnh phúc. Dù em chưa mất đi thứ quý nhất của đời con gái nhưng đây là lần đầu tiên của em. Em còn nói rằng: "Lỡ như lúc nãy anh không dừng lại thì em cũng không trách gì anh". Rời khách sạn, tôi đưa em về. Tôi không thể ngừng những suy nghĩ những gì xảy ra tối hôm đó. Tôi mang trong mình gánh nặng về em, biết rằng bản thân có thể cũng thích em nhưng không nhiều, còn em thì sao, em đang nghĩ gì? Nhiều lúc tôi nghĩ mình cần có trách nhiệm với em vì những gì đã làm nhưng chắc gì em đã đồng ý nhận. Hay là cứ để mọi chuyện bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra và thời gian sẽ giúp mình quên đi.

Tác giả: Tuấn

Nguồn tin: Báo VnExpress

  Từ khóa: bị lôi kéo , khách sạn

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP