Anh nói rằng anh đã phải trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân ấy bởi sự ngột ngạt trong danh nghĩa tình yêu của vợ. Anh bảo, anh sợ những cuộc điện thoại đầy tra khảo, sợ những tin nhắn trách móc giận hờn, sợ những lời kêu ca, những giọt nước mắt ấm ức và đau khổ của chị vợ vô cùng. Anh cảm thấy những khoảng trống của mình cần được tôn trọng.
Anh ghét cái thói tự ti của vợ. Ghét những ý nghĩ của chị, đầy tiêu cực và suy diễn. Bởi, chẳng có người đàn ông nào sung sướng với những cuộc đi xa mệt mỏi và nhậu nhẹt lu bù. Ai chẳng muốn ở nhà với gia đình, con cái, nhưng vì công việc và sự nghiệp... Thay vì kêu ca, sao chị không hiểu điều ấy bao giờ.
Ly hôn rồi, anh sống ngay tại công ty với căn phòng khép kín. Với đàn ông giàu có và độc thân thì phòng làm việc tại công ty nối liền với phòng ngủ, phòng vệ sinh, thiết kế dành cho một người là đủ. Anh yêu công việc mà. Anh sống vì công việc, ăn ngủ cùng công việc của mình.
Cho đến ngày, anh hôn tôi vồ vập, nói rằng đã lâu lắm rồi anh không hề rung động mãnh liệt đến thế trước một cô gái nào. Anh muốn tôi và anh gắn bó. Tôi không biết “gắn bó” đối với anh có nghĩa là gì, nhưng trở thành người yêu của anh thì hoàn toàn có thể. Anh hấp dẫn mà! Người đàn ông này to cao, đẹp đẽ, lại quyền lực, ai có thể mơ ước một người đàn ông hơn thế. Nhất là khi anh đã li dị mấy năm nay, còn tôi cũng chẳng có ràng buộc gì. Hai mươi sáu tuổi, sau mấy năm trầy trật ở những công ty khác, tôi học hành, cố gắng lắm để thi đỗ vào đây. Tôi lại được làm người yêu giám đốc. Ôi, cuộc đời cứ như vậy thì hay.
Ba năm liền làm bạn gái của anh, tôi không ứng xử theo cách dựa dẫm và xin xỏ. Tôi có lương, lương tôi cũng khá. Anh có thể mua quà, đôi lúc đặt cho tôi món hàng xa xỉ, nhưng tôi trông chờ vào sự giúp đỡ ấy thì không! Nhà anh thuê, tôi sống ung dung nhưng tôi biết chính xác là đến một ngày sự giúp đỡ này không còn nữa, tôi vẫn chủ động lo cho mình. Ở tôi, không có sự mè nheo, không có lời năn nỉ. Tôi không có thói quen độc chiếm. Anh có thể đi công tác ngay mà không báo gì, có thể đến nhà tôi đột ngột trong lúc chán đời mà không bị tôi phản ứng. Anh có thể triền miên bận rộn cũng không bao giờ có chút mảy may nào kiểm soát ở tôi.
Hình như vì thế mà anh đánh giá tôi cao hơn những bóng hồng luôn “nhăm nhe” dựa dẫm vào anh. Và đến một ngày, anh nói với tôi, rằng anh muốn chuyển hoá mối quan hệ của chúng tôi sang một giai đoạn mới. Có nghĩa là, anh muốn cầu hôn! Tôi hoàn toàn chưa xác định chuyện này, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện này!
Tôi từ chối anh, không phải vì tôi yêu anh chưa đủ, mà vì rất yêu! Nhưng giữa cách yêu của 1 cô bạn gái giản đơn, với cách yêu của 1 người vợ, tôi cảm thấy rõ ràng khác nhau. Nếu là vợ anh, sinh ra những đứa trẻ mang họ của anh, chắc tôi còn kiểm soát, độc đoán hơn nhiều người vợ cũ của anh. Nếu tôi phải đứng cùng anh trong tờ giấy đăng ký kết hôn, chắc chắn tôi sẽ có những yêu cầu riêng mà anh tuyệt đối không thể đến và đi tuỳ hứng như những ngày không có chút ràng buộc nào. Thậm chí, tôi sợ rằng mình không thể chỉ có âm thầm đau khổ chịu đựng và ngồi nhà suy diễn như vợ của anh đâu. Tôi sẽ còn dữ dằn hơn thế rất nhiều.
Bởi lẽ những người đàn ông giàu có như anh, thì rất tham lam. Vừa muốn được tự do lại muốn có người đàn bà nền nếp chu toàn lo lắng cho mình. Tôi e là khó lắm, và nếu có thì người đàn bà ấy chắc chắn không thể là tôi được rồi!
Chia tay anh, chúng tôi vẫn hàng ngày nhìn thấy nhau trong văn phòng. Tôi đọc được ở anh sự bất ngờ, lạ lẫm, dò hỏi. Tôi biết anh không hiểu gì về quyết định của tôi. Tôi biết anh không bao giờ hiểu được, rằng những người phụ nữ tự trọng như tôi không bao giờ chịu chui vào rọ của những người đàn ông tham lam và bạc bẽo như anh...
Tác giả bài viết: Nguyễn Hương Ngân
Nguồn tin: