Vì không đi làm nên hàng ngày vợ tôi chỉ lo dọn dẹp, cơm nước. Bữa ăn nào cô ấy cũng nấu 4 món khác nhau. Nhà cửa gọn gàng, tinh tươm, sạch sẽ. Quần áo tôi đi làm luôn được giặt ủi thẳng tắp. Hàng xóm ai cũng khen tôi may mắn kiếm được người vợ đảm, chỉ biết vun vén gia đình mà không phấn son, la cà.
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi vợ tôi có bầu. Cô ấy trở nên khó chịu, lơ đễnh. Nghe mẹ tôi kể lại thì sáng cô ấy ngủ tới 8 giờ mới chịu dậy ăn sáng. Ăn xong lại đi nằm chứ không làm gì nữa. Mẹ tôi hỏi thì cô ấy nói mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi. Nhưng tôi bảo đi khám thì lại nhất định không chịu đi.
Từ lúc cô ấy bầu, mọi việc nhà hầu như do mẹ tôi làm hết. Tôi cũng nói mẹ chịu khó thêm một thời gian để cô ấy dưỡng thai. Tuy nhiên vợ tôi bắt đầu tỏ thái độ với mẹ tôi. Nghe bố tôi kể, có hôm mẹ tôi pha sữa đem vào cho vợ tôi uống nhưng cô ấy không uống. Mẹ tôi phải năn nỉ một hồi lâu cô ấy mới uống. Rồi vợ tôi thường xuyên trách móc tôi không quan tâm, không chịu mua váy bầu đẹp cho cô ấy mặc. Bầu gần đẻ mà vợ tôi còn đi tiệm làm móng chân móng tay. Cô ấy còn nói cô ấy phải xinh đẹp như mấy cô gái hàng xóm thì mới giữ được chồng. Tôi chán nản nhưng cố nhịn để không làm ảnh hưởng đến em bé.
Cho đến khi vợ tôi đẻ, mọi chuyện càng rối tung lên. Cô ấy ham con, lúc nào cũng bồng bế con trên tay đi khắp nhà dù mới sinh chưa đầy tháng. Mẹ tôi sợ dâu mệt nên nói để bà phụ giữ thì cô ấy không chịu. Thế mà lại nhất định không chịu cho con bú vì sợ ngực xấu. Mẹ tôi và tôi theo khuyên bảo đến đâu cô ấy cũng không nghe. Nhiều đêm thằng bé khóc vật vã vì sữa pha chưa kịp nguội, tôi nóng ruột bảo cô ấy cho con ti. Cô ấy đều đáp lại bằng thái độ khó chịu. Vì chuyện này mà chúng tôi cãi nhau thường xuyên.
Nhưng mới đây nhất, chuyện khiến tôi buộc phải tống cổ vợ ra khỏi nhà là vì cách ứng xử của cô ấy với mẹ tôi. Con trai tôi được 8 tháng và thường hay chơi với bà nội để mẹ nó nấu ăn. Hôm đó, mẹ tôi để thằng bé ngủ trên giường rồi đi vệ sinh. Vừa đi một lát đã nghe tiếng khóc ré lên và tiếng la hét của vợ tôi. Bố mẹ tôi chạy lên, điếng người khi thấy vợ tôi đang bế thằng bé trên tay, còn thằng bé thì khóc dữ dội.
"Bà coi con tôi thế nào vậy hả? Bà coi cháu mà đi đâu để nó ngã từ giường xuống thế này". Vợ tôi vừa hét lên vừa bế con ra ngoài đường gọi taxi đến viện. Thằng bé bị trật tay. Nghe tin, tôi vội vã chạy vào bệnh viện.
Chưa gặp con nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi điên tiết. Ở hành lang bệnh viện, vợ tôi đứng chống nạnh, chửi mẹ tôi không ra gì và còn đòi đánh gãy tay bà để xem bà có biết đau không? Mấy người đứng xem đều lắc đầu khi thấy cô vợ hỗn láo của tôi.
Tức giận, tôi lao đến kéo vợ ra xe về nhà. Đêm đó, mặc vợ van xin, tôi gom hết quần áo vợ rồi vứt thẳng ra trước cổng. Đồng thời tôi cũng gọi điện cho bố mẹ vợ để đến nhận con về. Tôi không thể chấp nhận được một người con dâu dám ăn nói và có hành động như thế với mẹ chồng. Tôi bỏ vợ hỗn láo đúng hay sai hả mọi người?
Tác giả bài viết: Đức Bùi
Nguồn tin: