Sợ bố mẹ buồn, ấp úng mãi tôi mới dám báo tin tôi trượt đại học. Vậy mà nghe xong bố ân cần vỗ vai tôi ra chiều cảm thông, còn mẹ nhỏ nhẹ: “Thôi con à, không thành kỹ sư, bác sĩ thì về quê lao động cùng bố mẹ, chẳng giàu có bằng người nhưng cũng đủ dư thừa cho con sống, còn mai kia tìm được việc làm ưng ý con cứ bay nhảy thoả thích, bố mẹ không ngăn!”.
Bố mẹ tôi có nghề thu mua nông sản, mùa nào thức đó, bố mẹ đưa hàng mua được về thành phố để buôn cho bạn hàng nên lợi nhuận rất ổn. Bố mẹ sinh được 2 chị em tôi, chị gái tôi đã theo chồng lập nghiệp ở một tỉnh Tây Nguyên nên không có gì khó hiểu khi bố mẹ muốn cho tôi cuộc sống đủ đầy bên bố mẹ. Hiểu tấm lòng trời biển của bố mẹ, nhưng nghĩ mình sức dài, vai rộng không lẽ cứ quanh quẩn mãi trong làng, rồi lại dựa vào sự bao bọc, chở che của bố mẹ thì biết đến ngày nào mới lớn khôn, nên tôi quyết định tạm biệt bố mẹ, khăn gói ra thành phố tự lập nuôi thân.
Có chút chữ nghĩa lại cao ráo, được trai, nên ngay hôm đi xin việc đầu tiên, tôi đã lọt vào mắt xanh của ông chủ khách sạn. Công việc của tôi là đứng quầy lễ tân phục vụ theo yêu cầu đăng ký ngủ, nghỉ của khách. Tôi nhanh chóng lấy được cảm tình của ông chủ bởi tôi luôn hoàn thành tốt bất cứ việc gì có liên quan đến trách nhiệm của mình.
Một buổi tối thuộc ca trực của tôi, khi thấy đã khá khuya mà không có khách mới đến thuê phòng nên tôi yên tâm đóng cửa khách sạn để nghỉ ngơi. Bỗng tôi nghe tiếng bấm chuông cùng tiếng gọi cửa yếu ớt... Nghĩ ai đó gặp chuyện chẳng lành nên tôi bật sáng đèn và mạnh dạn mở cửa…
Tôi hốt hoảng vì một người con gái lạ, mặt mày trắng bệch, tay chân lạnh ngắt đổ gục vào ngực tôi. Gọi anh bạn cùng ca trực hỗ trợ, chúng tôi đã đưa được cô gái không quen biết lên taxi và nhờ bác tài tốt bụng cho cô đến bệnh viện cấp cứu.
Tôi đã quên chuyện cô gái nọ nếu nửa tháng sau cô không quay lại khách sạn tìm tôi để cảm cái ơn cứu mạng. Cô cho biết cô là nhân viên phục vụ ở quán bar, tối đó khi trở về nhà trọ cô bất ngờ bị cảm. Nếu không có tôi và mấy người nhân ái giúp, chắc tính mạng của cô cũng khó bảo toàn.
Không nỡ từ chối lời hẹn gặp của cô gái, nhưng sau mấy lần cà phê tâm sự tôi thấy con tim thật sự rung động khi biết em tình nguyện gác chuyện học hành của mình để ra phố kiếm tiền phụ giúp gia đình còn nghèo ở quê.
Nghĩ mình đã 24 tuổi, chẳng còn nhỏ dại gì nữa khi tính chuyện hạnh phúc riêng tư, nên tôi chủ động nói lời yêu với em và thật vui khi em đồng ý. Không như một số cô gái trẻ đẹp khác lợi dụng tình cảm để vòi vĩnh tiền nong, quà cáp của người yêu, em nhất định từ chối mọi sự giúp đỡ liên quan đến kinh tế. Em bảo em yêu tôi thật lòng, muốn cùng tôi xây dựng mái ấm, số tiền tôi có được hãy để sau này góp cùng em lo cho cuộc sống lứa đôi ...
Tin tưởng và yêu em nên tôi đón em về nhà trọ chung sống với ý định sẽ sớm đưa em về ra mắt bố mẹ để tính chuyện tương lai. Không ngờ đêm muộn hôm qua tôi nhận được tin quán bar mà em là nhân viên đã bị niêm phong vì hoạt động mại dâm, em cùng nhiều cô gái khác làm việc cho quán cũng bị bắt...
Tôi muốn gục ngã khi sáng ra đọc tin trên báo chí rằng hầu hết các cô gái trong động mại dâm trá hình này đã mang những căn bệnh xã hội. Nghĩ đến tương lai phía trước mà tôi rùng mình sợ hãi. Nếu không may tôi mắc bệnh, bố mẹ tôi có chịu đựng nổi không khi tôi là con trai một, là đích tôn của dòng họ?
Tác giả: An Trí
Nguồn tin: Báo Tiền phong