Tôi là con gái út trong gia đình có ba chị em gái. Các chị tôi đã nhiều tuổi, lấy chồng từ lâu. Tôi lập gia đình muộn nhất, con trai tôi mới đi học lớp 1. Gia đình tôi có nhiều chuyện khác biệt với các gia đình bình thường.
Chồng tôi làm chuyên gia phần mềm ở một tập đoàn về công nghệ. Anh ấy có một chị gái đã lấy chồng xa. Bố mẹ chồng tôi ly dị từ lâu do hôn nhân không hạnh phúc. Bố chồng tôi từ đó trở nên khó tính, gia trưởng. Từ nhỏ, bố chồng tôi đã không muốn cho chồng tôi đi học vì sợ tốn tiền. Nhờ họ hàng giúp đỡ, công sức tự học hỏi mà chồng tôi mới có được ngày hôm nay.
Nếu chuyện không xảy ra ở gia đình mình, tôi tuyệt đối không tin rằng có một ông bố lạnh nhạt đến vậy. Từ trước đến nay, bố chồng tôi chưa từng quan tâm, chăm sóc cho chồng tôi. Tình cảm cha con chẳng khác gì người dưng. Sau khi chúng tôi cưới nhau, hai người họ càng ít liên lạc hơn.
Bố đẻ của tôi đã già yếu, cả ngày chỉ ở nhà đọc sách và chăm cây cảnh. Ông sống một mình ở căn tập thể cũ, còn mẹ tôi đã mất vài năm trước. Thỉnh thoảng khi thời tiết thay đổi, bố tôi lại đau nhức xương khớp. Có khi, ông nhập viện giữa đêm khuya mà không ai bên cạnh.
Ngày trước, bố chồng tôi đã không muốn cho chồng tôi đi học vì sợ tốn tiền. (Ảnh minh họa) |
Thấy vậy, chồng nói với tôi về việc mời bố tôi đến ở cùng. Để bố tôi sống một mình như vậy, tôi cũng không yên tâm. Lòng tốt của chồng khiến tôi rất cảm động. Thế nhưng, từ trước đến nay, các cụ thường nói “dâu là con, rể là khách”, tôi chỉ sợ sống cùng như vậy, chồng tôi sẽ cảm thấy gò bó.
Đó là chưa nói đến việc, bố chồng tôi sẽ nhất định không để yên. Không đời nào bố chồng tôi lại đồng ý cho con trai mình ở cùng bố vợ. Tôi sợ chuyện này sẽ làm cho mâu thuẫn giữa hai người họ càng lớn. Tuy nhiên, chồng tôi cương quyết làm vậy khiến tôi phải theo.
Chồng tôi thuyết phục bố tôi gần tháng thì ông mới đồng ý. Bố tôi cũng suy nghĩ giống như tôi, không muốn thông gia hiểu lầm.
Bố chồng tôi biết chuyện này không lâu sau đó. Thái độ của bố chồng càng quyết liệt hơn với chồng tôi. Nhưng 2 người vẫn im lặng, không xảy ra cuộc cãi vã lớn nào.
Mọi chuyện vẫn bình thường diễn ra, cho đến khi bố tôi nhập viện tuần trước. Thời tiết gần đây mưa nắng bất chợt, bố tôi nửa đêm lên cơn đau khắp vùng vai, cổ khiến vợ chồng tôi lo lắng. Tôi gọi taxi đưa bố mình đến viện ngay trong đêm.
Bố tôi được bác sĩ điều trị tạm thời nên cơn đau đã giảm nhiều. Sáng ra, thấy tôi mệt mỏi vì thức cả đêm, chồng tôi chạy vội đi mua ít đồ ăn sáng. Khi tôi nhìn thấy chai dịch truyền cho bố mình sắp hết thì liền đi tìm bác sĩ. Nào ngờ, ra đến hành lang, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng bất ngờ.
Tôi sợ chuyện này sẽ làm cho mâu thuẫn giữa hai người họ càng lớn. (Ảnh minh họa) |
Bố chồng tôi với vẻ mặt mệt mỏi, đang ngồi một mình ở hàng ghế chờ với tờ giấy khám bệnh trên tay. Có lẽ bố chồng tôi đi khám sức khỏe định kỳ. Khi thấy chồng tôi mua đồ ăn sáng về tới, bố chồng có lẽ đoán biết được chồng tôi vào đây với mục đích gì.
Bố chồng gọi chồng tôi đến, giáo huấn anh về đạo làm con giữa chốn đông người. Không thể ngờ được là bố chồng còn mắng chồng tôi là kẻ ăn bám bố vợ, bố đẻ thì bỏ mặc trong khi chăm chút bố vợ từng ly từng tý. Tôi đứng nhìn trân trân mà không biết nói gì, làm gì cho phải.
Chồng tôi bất giác nhìn bố chồng bằng ánh mắt giận dữ rồi bỏ đi, không nói lời nào. Tôi định chạy theo anh nhưng lại thôi.
Cả ngày hôm đó đầu óc tôi không thôi nghĩ về hình ảnh của chồng và bố chồng. Cứ sống thế này tôi thấy không thoải mái. Tôi nên làm thế nào để cha con họ hòa thuận hơn đây?
Tác giả: T.B.N
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ