Cuộc sống

Nuôi tận 20 đứa cháu, cuối đời bà lão 90 tuổi còn nuôi thêm 2 chắt ngoại vì bố mất, mẹ đi lấy chồng khác

Bố mất sớm, mẹ bỏ đi lấy chồng khác khi Thiện vừa tròn 1 tháng tuổi, 12 năm nay em lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà cố ngoại, người đã ở cái tuổi gần đất xa trời.

Tìm đến căn nhà tạm bợ nằm sâu trong hẻm 927 Tạ Quang Bửu (P.5, Q.8), chúng tôi bắt gặp hình ảnh một bà cụ lom khom, tay bưng bát cơm trộn muối ớt để đưa cho đứa cháu của mình. Bà là Đoàn Thị Hai, năm nay đã gần 90 tuổi nhưng phải chăm sóc cho hai đứa cháu mồ côi cơm ngày ba bữa.

Bà Hai xúc động khi nhắc đến hoàn cảnh của gia đình mình

Nước mắt người bà cả đời tần tảo vì con, vì cháu

Căn nhà chật hẹp được nhà nước cho ở tạm là chỗ nương náu của 3 bà cháu

Sinh ra và lớn lên tại TP.HCM, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, lại đông con, từ nhỏ bà Hai đã trải qua chuỗi ngày mưu sinh vất vả. Nuôi tận hai mấy đứa cháu nội, ngoại nhưng khi chúng lớn lên, lấy vợ lấy chồng thì bà sống một mình.

Bà Hai ngấn nước mắt nói: "Bà con cháu đông nhưng không nhờ được ai cả, đứa thì nghèo, đứa thì làm ăn xa, lâu lâu nhớ tới bà thì gửi về một hai trăm cho. Bà đâu dám đòi hỏi gì. Giờ bà ở với bé Thiện và Thảo, ba bà cháu có gì ăn nấy, nương tựa nhau để sống qua ngày".

Đã 12 năm nay, Thiện lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà cố ngoại

Thiện và Thảo vui vẻ cười đùa với nhau

Niềm hạnh phúc lớn nhất của bà Hai lúc này là được ở bên hai đứa cháu tội nghiệp

Theo bà Hai, Phạm Lê Thanh Thiện (12 tuổi) và Thảo là hai đứa cháu của con gái bà. Chúng gọi bà bằng cố ngoại. Thiện ở với bà từ lúc vừa mới lọt lòng, do bố mất sớm, mẹ lại bỏ đi lấy chồng khác, nhà ngoại lại quá nghèo nên bà nhận Thiện về nuôi dưỡng.

Ôm bé Thiện vào lòng, bà Hai xúc động nói: "Thằng nhỏ ngoan lắm, tội cho nó. Bố mất từ lúc chưa lọt lòng, khi mẹ nó sinh ra được 1 tháng thì bỏ lại cho bà, rồi đi lấy chồng khác, có bao giờ chịu về để thăm con đâu. Mẹ nó cả mấy năm mới về một lần, có khi chỉ gửi một, hai trăm về cho con. Từ nhỏ nó đã ở với bà, lớn lên cũng chẳng biết mặt mũi bố mẹ".

Ước muốn của cậu bé 12 tuổi chỉ đơn giản được làm thợ sửa xe

Có thứ gì ngon, bà Hai đều dành hết cho hai cháu

Thiện hạnh phúc vì được bà cố ngoại hết mực yêu thương

"Thằng bé ngoan lắm, cái gì cũng nghĩ đến cố ngoại. Bà cho nó học đến lớp 4 thì không có điều kiện nữa nên phải nghỉ học, giờ nó phải ở nhà. Con Thảo thì học tới lớp hai, mẹ nó cũng bỏ đi lấy chồng khác, hơn một năm nay nó qua đây sống cùng bà với bé Thiện", bà Hai nghẹn ngào nói.

Vì cuộc sống gia đình khó khăn, bà Hai lại già yếu, không đi làm được nên 3 bà cháu đều phụ thuộc vào số tiền ít ỏi từ trợ cấp hàng tháng (380.000 đồng) của nhà nước. Thấy bà cố ngoại vất vả, Thiện và Thảo (12 tuổi) xin bà đi bán vé số để phụ giúp nhưng bà Hai không cho.

Bà kể: "Lúc trước con bé nó đi bán vé số, bị người ta giật lấy hết, tốn cả mấy triệu để đền cho người ta. Giờ bà không dám cho đi nữa, lỡ có chuyện gì thì lấy tiền đâu mà trả".

Nụ cười hiền hậu của người bà đã ở cái tuổi gần đất xa trời

Thiện và Thảo hồn nhiên với cái tuổi 12 của mình

Nụ cười của ba bà cháu trong căn nhà chật hẹp

Ngồi nép vào lòng bà ngoại, hai đứa trẻ rụt rè nói về ước mơ của mình. Thiện tâm sự: "Em ước sau này lớn lên trở thành thợ sửa xe vì muốn mọi người được về nhanh, xe hư được sửa liền ạ. Em mong cố sống đến 100 tuổi, có tiền rồi em sẽ lo lại cho cố".

Chia sẻ về ước mơ thành thợ sửa xe của mình, cậu bé ngây ngô nói: "Em chỉ muốn cho mọi người được về nhanh, khỏi sợ kẹt xe ạ. Giờ cố ngoại già rồi, đâu có tiền để cho em đi học nữa. Mà đi học cũng không được, cố ở nhà không ai chăm sóc, em chỉ còn có cố ngoại thôi".

Khác với Thiện, bé Thảo thẹn thùng nói: "Em đi học được lớp 2 rồi nghỉ, giờ em quên hết chữ rồi, em không biết ước mơ là gì, em chỉ mong làm gì cũng được, có tiền để lo lại cho cố là em vui rồi".

Thảo hiện không biết chữ, chỉ dám mơ là làm việc, có tiền lo lại cho cố

Bà Hai khoe sổ nhận "lương" mỗi tháng của mình

Con hẻm nhỏ 927 dẫn vào ngôi nhà của 3 bà cháu

Cuộc sống khó khăn, số tiền 380.000 đồng trợ cấp mỗi tháng được bà Hai tặn tiện để chi tiêu. Bà cho biết: "Bà chỉ dám mua gạo với muối ớt, muối tiêu, bữa cơm hàng ngày của 3 bà cháu chỉ có vậy chứ không dám ăn uống gì hết. Có cơm ăn đã là tốt rồi, lâu lâu được bà con hàng xóm cho chút cá, chút thịt, bà để dành cho hai cháu. Bà chỉ ăn cơm trắng thôi".

"Mà trời thương, bà khỏe lắm, có cái tai nó lãng với đi lại khó khăn thôi", bà Hai cười móm mém.

Kể từ lúc nhận nuôi hai đứa cháu cố ngoại, cuộc sống dù có vất vả hơn nhưng bà Hai cho biết, Thiện và Thảo chính là niềm vui lúc cuối đời của mình.

"Bà có tận mấy chục đứa cháu nhưng có đứa nào chịu ở với bà đâu, giờ có hai đứa nó, bà cũng vui vẻ lúc tuổi già", bà Hai cười chua xót.

Bữa cơm của bà Hai chỉ là cơm trắng và muối tiêu

Bát cơm chan chứa tình yêu thương của người bà

Tài sản lớn nhất của bà Hai là Thiện và Thảo

Thấy hoàn cảnh gia đình bà Hai khó khăn, chính quyền địa phương đã tạo điều kiện, hỗ trợ cất tạm căn nhà nhỏ để 3 bà cháu có chỗ nương thân.

"Nhà này của nhà nước, họ cho bà ở được hơn 3 năm rồi chớ bà làm gì có nhà, thuê trọ thì không có tiền. Họ nói khi nào bà mất sẽ lấy lại, giờ chỉ mong sống thêm vài năm nữa, chờ con Thảo, thằng Thiện lớn lên, có một cái nghề rồi bà chết. Chứ giờ mà mất đi, không biết tụi nhỏ sẽ ra sao", bà Hai bật khóc.

Nói về ước muốn cuối đời, bà Hai nghẹn ngào: "Bà biết ước gì bây giờ, bà sống vì con, vì cháu, chỉ mong hai đứa nó sớm nên người. Lỡ bà có chết đi, tụi nó cũng biết đường mà sống".

Tác giả: Văn Tiên

Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP