Sau rất nhiều lần suy nghĩ đắn đo nên hay không nên, tôi quyết định chia sẻ câu chuyện của mình - mong rằng đây sẽ là bài học cho tất cả những ai đã, đang và sẽ cầm tay lái. Những chuyện vui, việc tốt thì rất cần được lan tỏa; nhưng những chuyện xấu, những bài học thiết nghĩ cũng rất cần được sẻ chia.
Mọi chuyện đều liên quan đến rượu bia và bản lĩnh các cụ ạ. Sự việc diễn ra đúng vào đêm mùng một. Hôm nay là tròn 2 tháng....
Hôm nay tròn 2 tháng kể từ cái đêm kinh hoàng ấy, cái đêm mà có lẽ cả đời tôi về sau cũng không thể quên và nhắc nhở bản thân mình không được quên.
Hôm đó tôi dự sinh nhật của một người bạn, tất cả đều uống rất say, sau bữa tiệc thì mấy anh em rủ nhau đi tăng tiếp. Vì lần nào cũng như vậy, mới được cho là "hết mình". Mọi người lên xe của tôi. Người bạn là chủ bữa tiệc hôm đó nhất quyết đòi lên lái xe để đưa anh em đi. Bản thân tôi cũng ngăn cản nhưng do tính cả nể, sợ bạn không vui và chưa thực sự quyết liệt - tôi đồng ý. Người bạn khác đi cùng cũng một mực khẳng định "Tân yên tâm đi, anh đi với anh X nhiều lần rồi, lúc uống rượu anh ấy lái xe rất chuẩn chỉ".
Tôi xin phép không kể chi tiết về vụ tai nạn vì còn nhiều yếu tố phức tạp, tế nhị.Nhưng thực sự, là một người trên xe và chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc, tôi cảm thấy không khác gì những vụ tai nạn kinh hoàng nhất trên phim ảnh. Cảm giác cái chết đến gần với mình hơn bất cứ lúc nào. Xe lao sang trái, sang phải, lộn nhào, mọi thứ vụn nát, cây cối đổ rạp, mảnh kính tung tóe. Bản thân hoảng loạn, chỉ biết lấy tay ôm đầu thủ thế.
Chắc phải có phép màu nào đó, hoặc được tổ tiên phù hộ, mà mọi người trên xe đều không sao, chỉ xây xát nhẹ. Sau ít phút đầu sợ hãi thì tôi cũng lấy lại được bình tĩnh, bò ra khỏi xe, gọi taxi đưa các bạn đến bệnh viện chiếu chụp cho yên tâm, còn mình thì ở lại hiện trường xử lý, gọi cứu hộ.
Khi xe được cẩu lên, như vô thức, tôi vội vàng mở cửa nhặt đôi dép của thằng cu, giữ chặt trong tay; còn đâu không màng đến giấy tờ, tài sản gì cả. Lúc đó mới nghĩ đến gia đình, vợ con.
Rượu tan. Tôi rưng rưng khóc.
Ngày hôm ấy, suýt nữa 3 gia đình mất đi 3 người đàn ông trụ cột, 3 ông bố của những đứa con có thể đã ra đi mãi mãi, chỉ vì rượu. Nghĩ tới tôi vừa sợ hãi vừa oán trách bản thân.
Trước đây, tôi vẫn chỉ nghe và nói câu khẩu hiệu "đã uống rượu bia không lái xe" hay việc bảo ban nhau "phải đi taxi nếu đã uống rượu", chứ không thấy được mức độ quan trọng của nó. Chỉ sáo rỗng hô hào.
Nhưng nay, khi sự việc xảy đến với chính bản thân mình, khi sự sống và cái chết mong manh hơn bao giờ hết, khi những hình ảnh tưởng như chỉ có trên phim lại xảy ra ngay trước mắt, mới thấy thấm thía, xót xa.
Chưa kể, chiếc xe nát bét, sửa chữa hơn một tháng trời, bao nhiêu công sức dành dụm nhiều năm trời, công của phút chốc biến tan.
Thế nên các bạn ạ, hãy lấy những hình ảnh kia làm bài học quý giá. Bia rượu - sự thiếu bản lĩnh - tính cả nể, thực sự vô cùng nguy hiểm. Việc xử lý hậu quả sao cho khéo, vừa giữ được tình cảm anh em, vừa cho vợ và gia đình hiểu, cũng phải cân nhắc rất nhiều.
Ngày hôm đó có lẽ tôi may mắn, nhưng có nhiều người, nhiều gia đình đã không được như vậy. Đừng để khi sự việc xảy ra mới nói hai chữ "giá như".
Một năm cũ sắp hết, những vận hạn, sự việc đáng tiếc... cũng sắp qua. Chúc cho những bình an, cho những điều may mắn sẽ đến với tất cả chúng ta.
Mong rằng qua câu chuyện của tôi, các bạn sẽ "học được một chút gì đấy". Tết đang đến rất gần, đồng nghĩa với đó là tần suất của những liên hoan, tất niên, chúc tụng cũng tăng cao. Trước khi mỗi ly rượu nâng lên, mong rằng chúng ta hãy biết nghĩ - biết lo - biết sợ. Hãy đừng ích kỷ hưởng thụ mà không nghĩ đến cảm giác lo lắng của người ở nhà; hãy đừng khó chịu trước lời "cằn nhằn" của mẹ, của vợ khi chén chú chén anh cùng chiến hữu; cũng đừng vì cái sĩ diện hão, cái "hết mình" mà không quyết đoán từ chối.
Chúc cho tất cả chúng ta lái xe và cư xử trách nhiệm hơn, bản lĩnh hơn. Cũng chẳng có nhiều dịp vẫn còn được "đổ lệ" khi thấy quan tài.
Mọi chuyện đều liên quan đến rượu bia và bản lĩnh các cụ ạ. Sự việc diễn ra đúng vào đêm mùng một. Hôm nay là tròn 2 tháng....
Hôm nay tròn 2 tháng kể từ cái đêm kinh hoàng ấy, cái đêm mà có lẽ cả đời tôi về sau cũng không thể quên và nhắc nhở bản thân mình không được quên.
Hôm đó tôi dự sinh nhật của một người bạn, tất cả đều uống rất say, sau bữa tiệc thì mấy anh em rủ nhau đi tăng tiếp. Vì lần nào cũng như vậy, mới được cho là "hết mình". Mọi người lên xe của tôi. Người bạn là chủ bữa tiệc hôm đó nhất quyết đòi lên lái xe để đưa anh em đi. Bản thân tôi cũng ngăn cản nhưng do tính cả nể, sợ bạn không vui và chưa thực sự quyết liệt - tôi đồng ý. Người bạn khác đi cùng cũng một mực khẳng định "Tân yên tâm đi, anh đi với anh X nhiều lần rồi, lúc uống rượu anh ấy lái xe rất chuẩn chỉ".
Và kết quả, như bức ảnh phía trên.
Tôi xin phép không kể chi tiết về vụ tai nạn vì còn nhiều yếu tố phức tạp, tế nhị.Nhưng thực sự, là một người trên xe và chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc, tôi cảm thấy không khác gì những vụ tai nạn kinh hoàng nhất trên phim ảnh. Cảm giác cái chết đến gần với mình hơn bất cứ lúc nào. Xe lao sang trái, sang phải, lộn nhào, mọi thứ vụn nát, cây cối đổ rạp, mảnh kính tung tóe. Bản thân hoảng loạn, chỉ biết lấy tay ôm đầu thủ thế.
Chắc phải có phép màu nào đó, hoặc được tổ tiên phù hộ, mà mọi người trên xe đều không sao, chỉ xây xát nhẹ. Sau ít phút đầu sợ hãi thì tôi cũng lấy lại được bình tĩnh, bò ra khỏi xe, gọi taxi đưa các bạn đến bệnh viện chiếu chụp cho yên tâm, còn mình thì ở lại hiện trường xử lý, gọi cứu hộ.
Khi xe được cẩu lên, như vô thức, tôi vội vàng mở cửa nhặt đôi dép của thằng cu, giữ chặt trong tay; còn đâu không màng đến giấy tờ, tài sản gì cả. Lúc đó mới nghĩ đến gia đình, vợ con.
Rượu tan. Tôi rưng rưng khóc.
Ngày hôm ấy, suýt nữa 3 gia đình mất đi 3 người đàn ông trụ cột, 3 ông bố của những đứa con có thể đã ra đi mãi mãi, chỉ vì rượu. Nghĩ tới tôi vừa sợ hãi vừa oán trách bản thân.
Trước đây, tôi vẫn chỉ nghe và nói câu khẩu hiệu "đã uống rượu bia không lái xe" hay việc bảo ban nhau "phải đi taxi nếu đã uống rượu", chứ không thấy được mức độ quan trọng của nó. Chỉ sáo rỗng hô hào.
Nhưng nay, khi sự việc xảy đến với chính bản thân mình, khi sự sống và cái chết mong manh hơn bao giờ hết, khi những hình ảnh tưởng như chỉ có trên phim lại xảy ra ngay trước mắt, mới thấy thấm thía, xót xa.
Chưa kể, chiếc xe nát bét, sửa chữa hơn một tháng trời, bao nhiêu công sức dành dụm nhiều năm trời, công của phút chốc biến tan.
Thế nên các bạn ạ, hãy lấy những hình ảnh kia làm bài học quý giá. Bia rượu - sự thiếu bản lĩnh - tính cả nể, thực sự vô cùng nguy hiểm. Việc xử lý hậu quả sao cho khéo, vừa giữ được tình cảm anh em, vừa cho vợ và gia đình hiểu, cũng phải cân nhắc rất nhiều.
Ngày hôm đó có lẽ tôi may mắn, nhưng có nhiều người, nhiều gia đình đã không được như vậy. Đừng để khi sự việc xảy ra mới nói hai chữ "giá như".
Một năm cũ sắp hết, những vận hạn, sự việc đáng tiếc... cũng sắp qua. Chúc cho những bình an, cho những điều may mắn sẽ đến với tất cả chúng ta.
Mong rằng qua câu chuyện của tôi, các bạn sẽ "học được một chút gì đấy". Tết đang đến rất gần, đồng nghĩa với đó là tần suất của những liên hoan, tất niên, chúc tụng cũng tăng cao. Trước khi mỗi ly rượu nâng lên, mong rằng chúng ta hãy biết nghĩ - biết lo - biết sợ. Hãy đừng ích kỷ hưởng thụ mà không nghĩ đến cảm giác lo lắng của người ở nhà; hãy đừng khó chịu trước lời "cằn nhằn" của mẹ, của vợ khi chén chú chén anh cùng chiến hữu; cũng đừng vì cái sĩ diện hão, cái "hết mình" mà không quyết đoán từ chối.
Chúc cho tất cả chúng ta lái xe và cư xử trách nhiệm hơn, bản lĩnh hơn. Cũng chẳng có nhiều dịp vẫn còn được "đổ lệ" khi thấy quan tài.
Tác giả bài viết: Độc giả Tân Vũ
Nguồn tin: