|
Mình đến với nhau bằng hai chữ ký, cuối cùng kết thúc cũng bằng hai chữ kí. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho một cuộc tình.
Ngày xưa hai đứa kí vào tờ giấy đăng kí kết hôn, sau đó cùng dắt tay nhau về nhà. Cùng nhau đi chợ mua sắm, tất bật thu xếp cất đặt cho tổ ấm mới. Anh cười nói, em hứng khởi hát véo von. Mình còn cẩn thận trừ ra một ngăn tủ để sau này cất đồ cho lũ nhỏ. Em đã ngất ngây trong niềm hạnh phúc ấy, tưởng mình hạnh phúc nhất thế gian.
Hôm nay hai đứa kí vào tờ đơn chấp thuận ly hôn. Chúng ta cùng trở về nhà, em lẳng lặng ngồi sau xe anh. Bàn tay em vô duyên không biết để đâu cho đúng bèn tự đặt lên đùi mình. Không thể ôm eo anh như ngày xưa, cũng không dám níu lấy tà áo rộng.
Anh nhét quần áo vào chiếc va ly, buồn đến không thèm xếp cho ngay ngắn. Em đứng đó, nhìn anh, và rồi nước mắt không hiểu vì sao cứ thế chảy dài. Mình đã chuẩn bị cho hôm nay lâu lắm rồi, vậy mà sao vẫn cứ thấy bất ngờ, thấy hụt hẫng, không quen.
“Em, anh xin lỗi, anh sai rồi, nhưng thật sự anh không còn làm chủ trái tim mình được nữa”. Lời thú nhận của anh ngày hôm đó như một tiếng sét giết chết một tình yêu. Em đã từng tưởng rằng anh suốt đời chỉ có thể yêu em. Tưởng rằng dù anh có chẳng may lạc bước bên ngoài thì vẫn nhớ mình còn có một ngôi nhà mà trở về nương náu. Em sẽ đón anh, bằng tình yêu của một người vợ, bằng sự bao dung của một người đàn bà, và cả sự lo lắng của một người làm mẹ nghĩ đến viễn cảnh của những đứa con thơ.
Nhưng em sai rồi.
Ngày xưa yêu nhau, anh nói rằng sợ nhất là mỗi khi nhìn em khóc. Vì lúc đó anh vụng về không biết dỗ làm sao cho em nín, chỉ có thể ôm em vào lòng đợi em qua cơn buồn tủi. Giờ em khóc, anh chỉ đứng nhìn, một lời an ủi cũng không thể thốt ra. Em khóc rồi, tự tay em lau nước mắt.
Ngày xưa anh nói muốn sống với em cả đời. Giờ anh lại nói anh không thể sống thiếu người đàn bà đó. Em biết anh chưa từng nói dối, chỉ tình yêu anh đã khác xưa. Xưa yêu em anh nói yêu em, giờ hết yêu rồi thì nói không yêu nữa. Anh thật lòng với em, thật với cả chính mình. Vậy thì lấy lý do gì để em hờn trách?
“Chúng ta vẫn có thể chung sống đến hết đời, để tổ ấm này không rạn vỡ, để con mình đầy đủ mẹ cha. Nhưng em biết mà, một cái quả đã bị sâu đục từ bên trong thì vỏ ngoài dù còn đẹp đẽ nguyên lành rồi cũng có lúc thối rữa. Anh giống như con sâu, anh phải chui ra ngoài để không phá hỏng đời em thêm nữa”.
Là anh vẫn thương em, hay đó chỉ là miệng lưỡi giảo hoạt của một kẻ ngoại tình? Em không cần biết. Chỉ biết rằng mình chia tay, thế thôi. Sẽ không còn cái gọi là tình yêu, không còn cái gọi là tổ ấm. Dù lời đắng cay hay dịu ngọt lúc này cũng không thể vá víu một trái tim đã tổn thương. Nhưng thà biết mình đau còn hơn sống trong dối lừa giả tạo.
Mình đã từng yêu nhau, đã từng hạnh phúc nhiều như thế. Yêu nhiều đến nỗi chưa từng nghĩ sẽ có ngày chia ly. Hạnh phúc nhiều đến nỗi cứ tưởng rằng khổ đau chẳng đến lượt mình. Nhưng tình yêu hóa ra cũng như những thứ khác trên đời, là thứ có kỳ hạn. Tám năm, coi như hạn sử dụng của tình yêu chúng mình. Hết hạn rồi thì đánh vứt bỏ nó đi thôi. Để cả hai bắt đầu cho một kì hạn mới.
Anh! chắc chắn em sẽ không quen ngay được khi ngôi nhà này đột ngột vắng anh. Bọn trẻ chắc sẽ nhớ ba, sẽ nhắc nhở anh mỗi ngày. Rồi em sẽ tập cho chúng quen dần với sự thiếu vắng đó, như em đang tự tập cho chính mình.
Em không hối tiếc vì đã lựa chọn, đã yêu anh, càng không hối tiếc khi để anh ra đi mà không một lời níu giữ. Đằng nào thì tình yêu cũng không thể trọn vẹn cho cả ba người. Đằng nào thì cũng có một người phải chịu thương tổn.
Ai cũng chê trách anh, chửi mắng người phụ nữ đó. Ai cũng nói rằng cô ấy là người thứ ba cướp đi hạnh phúc của em. Nhưng em thì nghĩ, trong tình yêu, không quan trọng ai đến trước hay đến sau, ai không còn được yêu thì người đó chính là kẻ thứ ba trong cuộc tình ấy. Vì thế, em tình nguyện buông tay.
Tác giả: Mi Mi
Nguồn tin: Báo Dân trí