Từ ngày con chào đời, vợ chồng Nga rời Sài Gòn về quê lập nghiệp. Một phần cũng muốn ở gần bố mẹ cho có người chăm cháu. Một phần chồng Nga cũng muốn về quê để sống cùng người cha già cho vui.
Dù kết hôn đã lâu, nhưng Nga chưa phải một ngày làm đúng trách nhiệm của con dâu là chăm lo, phụng dưỡng gia đình chồng. Vì thế, từ ngày chuyển về sống cùng với bố chồng trong một mái nhà, cô gặp không ít khó khăn. Đôi lúc Nga trở nên cáu bẳn vì trong mắt cô bố chồng chỉ là một ông lão nhà quê, khù khờ, chậm chạp.
Ngày mẹ con Nga từ viện về, khi thấy cháu bố chồng đang đứng ngoài sân liền chạy ra để xem mặt. Khi ông đưa tay đòi bế cháu, cô đã gạt ra. Khi đó, bố chồng nghĩ cô đang mệt nên cũng không để bụng.
Chưa kể từ hôm có cháu. ông chẳng chịu đi đâu chơi. Nga để ý bố chồng chỉ loanh quanh ở nhà suốt ngày hỏi “Thế cu Tí của ông đang làm gì”, “Cu Tí ngủ chưa”,…
Có hôm, ông bà ngoại gần đó sang nhà con rể chơi, ai cũng thi nhau bế cháu, còn bố chồng Nga cứ ngồi ở phòng khách nhìn vào. Khi thấy bà thông gia cưng nựng, ông bỗng dưng chạy vào nói to “Cho ông bế cháu tí nào. Cha bố anh, từ hôm về tới giờ chưa cho ông bế tí nào”.
Chồng Nga thấy vậy thì không đồng tình. Song Nga biện minh cô không muốn thế nhưng tất cả chỉ vì con. Ảnh minh họa.
Câu nói đó của bố chồng khiến Nga chột dạ. Tuy nhiên khi ông vừa chia tay ra Nga nhìn sang chồng rồi bảo “Bố đã rửa tay chưa? Da cu Tí còn bé, nãy bố vừa nhóm bếp, con sợ bố sửa chưa sạch nhỡ bế làm cu Tí nổi mẩn ngứa thì sao”. Nghe tới đây, bố chồng bỗng thụt tay lại rồi chạy đi rửa tay.
Rồi rất nhiều hôm khác, bố chồng luôn tìm mọi cách để được ngắm cháu, chơi với cháu. Nhưng Nga luôn có một khoảng cách nhất định khi chỉ cho ông bế cháu được 1-2 phút là cô lại lấy cớ “Cu Tí gắt ngủ rồi ba”, “Cu Tí đòi ti mẹ”, “Ba cắm giúp con ấm nước”...
Có hôm, khi Nga đang nấu cơm, nghe tiếng con khóc, bố chồng đang nhặt rau ngoài sân vào bế trước, nhưng khi nhìn thấy tay ông có chút lấm lem, Nga lập tức giật lấy đứa bé đang khóc từ tay bố chồng. Dù không nói gì hỗn láo, nhưng thái độ của Nga khiến bố chồng giật mình. Cũng từ hôm đó, cô tuyệt nhiên không bao giờ cho ông bế cháu nữa. Hễ mỗi lần ông lại gâfn cháu Nga tìm đủ mọi cách xua đuổi.
Những khi đó, Nga nào đâu hiểu bố chồng cô đang cảm thấy rất buồn, đôi lần tủi thân ông về phòng nằm khóc một mình. Ông lại nhớ những ngày còn bé khi bế chồng cô mỏi rã cả tay, thế mà giờ tới cả cháu cũng không được bế một lần cho tử tế.
Một buổi chiều Nga không thấy bố chồng sang phòng đòi bế cháu như ngày thường. Khi chồng về cô bảo anh sang xem mới hay ông sốt, người nổi nhiều mẩn đỏ.
Hôm đó, bác sĩ khám bảo ông bị viêm da cơ địa, phía dưới chân là hiện tượng vảy nến. Ngay sáng hôm sau, Nga vội vàng ra chợ mua chục chiếc bát khác màu bát nhà đang ăn, cốt là để bố chồng ăn riêng bát.
Sau hôm đó, đến bữa ăn Nga không gọi bố chồng ra dùng cơm cùng cả nhà mà mang vào trong phòng riêng cho ông. Cô cũng mặc định chục cái bát đó chỉ để ông dùng xới cơm, múc canh. Thậm chí, khi rửa bát, cô cũng rửa riêng và để vào chiếc rổ riêng mà không để chung cùng bát đũa vợ chồng cô đang dùng.
Mỗi tháng, để bố chồng không làm phiền tới vợ chồng cô, Nga chủ động giúi cho ông vài trăm để ông đi chơi đâu cho khuây khỏa.
Chồng Nga thấy vậy thì không đồng tình. Song Nga biện minh cô không muốn thế nhưng tất cả chỉ vì con. Cô không muốn con bé bỏng bị bất cứ nguy cơ lây bệnh nào từ ông nội dù cho bác sĩ không khuyến cáo thế. Nhưng Nga bảo có kiêng có lành. Thậm chí cô nói, chỉ ăn riêng thôi chứ Nga vẫn cho ông ăn đầy đủ, chăm sóc chu đáo. Chính điều này, cũng dần tạo một khoảng cách lớn giữa Nga và chồng.
***
... Một ngày, Nga đang cho con ăn thì cô nhận được tin bố chồng bị tai nạn đầu ngõ. Sau đợt đó, sức khỏe của ông dường như yếu hơn rất nhiều. Ra viện được 2 tuần bố chồng cô mất.
Trước khi mất, bố chồng vẫn dặn dò Nga cho ông được ôm cu Tí vào lòng 1 lần. Rồi ông bảo đã đến lúc phải xa nhà rồi, xa cu Tí nhưng vẫn muốn thi thoảng con dâu cho cu Tí ra mộ thăm ông. Bởi ông sẽ nhớ Cu tí lắm, ông khao khát có cháu từ lâu rồi mà chưa có nhiều cơ hội bế ẵm. Ông nói trong tiếng thở dài xót xa.
Nga hối hận chính cô góp phần tạo nên bi kịch trong gia đình này (Ảnh minh họa).
Trước những lời dặn dò của bố chồng, Nga ôm mặt khóc nức nở. Còn chồng cô cũng không giấu nổi sự ân hận khi liên tục cầm tay cha mình mà khóc, mà xin "Cha đừng bỏ con cha ơi", "Cha đừng đi, sau này cu Tí lớn lên con biết nói với cháu thế nào đây", "Con xin lỗi",... Những lời chồng cô thốt lên khiến tâm can cô như bị giằng xé, cô đau đớn lòng trào dâng nỗi ân hận khó tả.
Nhưng rồi ông vẫn ra đi. Cái chết của bố chồng làm cho Nga từ đó luôn sống trong sự ám ảnh tột cùng. Chưa kể, từ ngày ông mất, chồng cô luôn nhìn vợ bằng ánh mặt thất vọng, chán chường.
Đã gần 1 tháng trôi qua, mỗi ngày sửa soạn thắp hương cho ông, nhìn lên di ảnh của bố chồng là cô lại thấy xấu hổ, dằn vặt lương tâm. Mọi thứ lại hiện về rõ mồn một khiến Nga còn không dám tin mình đã từng sống ích kỷ, bạc bẽo tới như vậy.
Liệu ở thế giới bên kia, bố chồng có tha thứ cho người con dâu hỗn hào và quá láo xược này không?
Tác giả bài viết: Thanh Bình