|
Tôi kết hôn khi đã mang bầu 3 tháng. Tuy rằng việc mang thai là sớm so với kế hoạch nhưng anh và tôi đã hơn ba năm yêu nhau lãng mạn và nghiêm túc, khi có công việc ổn định, cả hai đều xác định sẽ nên vợ thành chồng. Đám cưới đó đáng ra hoàn hảo nếu không có việc mẹ chồng không ưa tôi. Theo bà thì nhân tướng của tôi không vượng phu, hơn nữa tôi là người khác tỉnh, việc đi lại nội ngoại sẽ khó khăn.
Bà nói thẳng nếu không vì cái thai chưa chắc bà đã đồng ý chuyện cưới xin. Lời nói đó là đòn tâm lý vô cùng nặng nề đối với tôi. Vì hai vợ chồng đều đang làm việc ở quê chồng, hơn nữa anh là con trai trưởng nên chúng tôi đương nhiên phải sống cùng bố mẹ anh. Mối quan hệ từ đầu đã không mấy tốt đẹp cộng với những mâu thuẫn khi chung đụng khiến cuộc sống của tôi ngày càng áp lực.
Ngược lại, em dâu về nhà được chào đón niềm nở. Gia đình em dâu và gia đình chồng tôi đã quen biết từ trước, hai nhà ở cùng một thành phố, chỉ cách nhau 15 phút lái xe. Vợ chồng em được coi là thanh mai trúc mã, đến với nhau trong sự vun vén của đôi bên họ hàng. Đám cưới cũng diễn ra long trọng, chuẩn bị chu đáo chứ không bị coi là “cưới chạy” như đám cưới tôi. Bố mẹ vui mừng ra mặt khi vợ chồng em đồng ý ở chung, căn phòng rộng thoáng nhất trong nhà được tân trang để đón họ.
Ngày tôi chân ướt chân ráo về nhà chồng, mẹ đã đưa quyển sổ ghi chép chi chít các ngày giỗ chạp trong năm và giao phó “Nhà mình thờ từ đường, mỗi năm có mười mấy cái giỗ lớn nhỏ, con là dâu trưởng từ nay phải thay mẹ lo việc cỗ bàn, nhà mình chưa bao giờ có chuyện thuê, đặt người ngoài nấu cỗ”. Đêm tân hôn, thay vì được nghỉ ngơi bên chồng, tôi phải dọn dẹp nhà cửa đến khuya. Chồng mới chỉ bước vào bếp định phụ một tay, mẹ chồng đã gọi anh lên nhà cùng bố mẹ kiểm phong bì.
Em dâu đêm đầu tiên làm dâu thì được lên phòng riêng từ 8h tối. Hai vợ chồng ríu rít mở quà cưới và chở nhau đi ăn khuya. Trong khi nhà cửa, rạp cưới ngổn ngang sau đám cưới của em, vợ chồng tôi phải lo thu dọn.
Em dâu nhanh chóng mang bầu sau khi cưới, kể từ đó, mọi công việc nội trợ thuộc về tôi dù em không ốm nghén nặng. Tôi than thở với chồng hồi mình bầu bí đâu có được ưu tiên như thế, vẫn làm mọi việc cho đến tháng cuối. Chồng cũng có góp ý mẹ không nên quá cưng chiều dâu thứ, sau này thành thói quen ỷ lại. Nhưng mẹ chồng gạt phắt đi bảo chồng tôi bị vợ giật dây.
Mỗi ngày dậy từ sớm nấu bữa sáng, đi làm, rồi lại về cơm nước, rửa bát, giặt giũ cho nhà đông người, tôi bận túi bụi. May có chồng đưa đón con đi học, lo tắm rửa và cho con ăn. Bố mẹ chồng phụ việc đi chợ. Còn vợ chồng chú út hầu như không đụng tay vào việc gì, đến tự giặt đồ và dọn phòng mình còn chây lười, mẹ chồng thấy ngứa mắt lại làm thay.
Vậy mà mẹ rất ít khi trách giận dâu thứ. Bà hay để ý các công việc tôi làm, việc gì chưa vừa ý thì bắt sửa ngay. Nhưng với em dâu, mẹ cứ chín bỏ làm mười bảo con bé hơi lười và đoảng nhưng bù lại nó hay nói hay cười, lại biết kiếm tiền. Xét về bằng cấp, thu nhập, tôi đâu có thua kém gì. Hoá ra tôi cần mẫn, chăm chỉ quán xuyến việc nhà cũng không bằng vài lời nói ngon ngọt của em. Quả thật tôi hay bày tỏ quan điểm nếu thấy không hợp lý, khiến mẹ vẫn cau mày lúc chuyện vãn với tôi, nhưng mẹ với em dâu nói chuyện lại rất hợp, câu nào em cũng vâng dạ. Nhưng làm theo hay không là việc của em. Ví dụ, bố mẹ cho tiền đổi xe máy, bảo mua màu đen để hợp mệnh, em ngoan ngoãn vâng lời. Nhưng cuối cùng lại mang về nhà con xe màu đỏ, bảo là “Chồng con mê màu này quá, khuyên can thế nào anh ấy cũng không chịu”. Tôi biết thừa đó là quyết định của ai, cứ nhìn vào túi xách, giày dép, laptop của em thì biết đỏ là màu em dâu yêu thích.
Bố mẹ vừa bán được giá một đám đất. Vợ chồng tôi đang trong lúc xoay mua ô-tô, nên hỏi vay một khoản dưới trăm triệu. Bố mẹ từ chối, chỉ cho chúng tôi chục triệu bảo là tặng chút lộc bán đất. Tôi thấy bố mẹ đã già, muốn giữ vốn liếng phòng khi bất trắc âu cũng lẽ dễ hiểu. Thôi thì bố mẹ cho mấy mình cũng cảm kích. Nhưng chỉ mấy hôm sau, vợ chồng chú út hỏi vay một số tiền lớn để đầu tư đất, bố mẹ đã đồng ý ngay, còn gật gù khen hai vợ chồng trẻ mà biết chớp thời cơ.
Sự thiên vị của nhà chồng còn thể hiện ở cách hành xử với thông gia. Đây mới chính là điều khiến tôi buồn phiền nhất. Công việc bận rộn lại ở xa nên vợ chồng tôi ít khi về nhà ngoại. Ông bà nhớ con cháu thỉnh thoảng có đi thăm. Bố mẹ chồng tiếp đãi bố mẹ tôi lạnh nhạt. Thậm chí còn không mời nổi bữa cơm. Lần nào đến cũng là chồng tôi mời bố mẹ ở lại ăn cơm. Còn với nhà em dâu, bố mẹ chồng lại rất thân thiết, hai nhà hay gửi đồ biếu xén nhau, vài tháng lại tổ chức ăn uống chung một lần. Giữa những cuộc vui đó, tôi luôn thấy chạnh lòng, thấy mình như một thành viên thừa thãi trong gia đình này.
Tác giả: Ngọc Loan
Nguồn tin: Báo Dân trí