27 tuổi tôi vẫn chưa yên bề gia thất, lúc này bạn bè tôi đã con bồng con bế, thậm chí có con đã đi học cấp 1. Chính vì thế mà bố mẹ tôi rất lo lắng và thúc giục. Thế nhưng cái duyên chưa tới tôi cũng chẳng thấy cấp thiết phải lấy chồng ngay lúc đó vì thực lòng chưa thấy ai phù hợp với mình. Tôi quyết tâm chờ đợi 1 nửa của mình chứ không vì lời giục giã của bố mẹ và mọi người xung quanh mà vơ tạm 1 người làm chồng.
Chờ mãi rồi 29 tuổi, tôi cũng gặp chồng tôi bây giờ. Anh hơn tôi 3 tuổi, là kĩ sư xây dựng, rất chững chạc và vô cùng tâm lý với phụ nữ. Nói chung là tôi và anh rất hợp nhau trong cách nói chuyện cũng như quan điểm sống. Yêu đương, tìm hiểu nhau được khoảng 8 tháng là chúng tôi đi đến hôn nhân. Lúc này bố mẹ tôi mừng ra mặt vì kiếm được rể ngoan, lại là con một của gia đình có điều kiện ở Hà Nội. Vậy là tôi cũng có chồng như bao người con gái khác. Cứ ngỡ cuộc sống hôn nhân sẽ suôn sẻ, nào ngờ mọi chuyện ngoài những gì tôi tưởng tượng.
Chồng tôi thì không chê điểm nào rồi nhưng còn mẹ chồng thì thật không còn gì để nói. Nhiều lúc nghĩ, giá như anh không phải là con trai duy nhất trong nhà thì vợ chồng tôi đã ra ngoài ở riêng cho rảnh. Chỉ là những chuyện thường ngày thôi nhưng cũng đủ làm tôi thấy khó chịu và mệt mỏi vô cùng.
Lần sau, mẹ có làm gì thì cũng nhớ phần con một ít... (ảnh minh họa) |
Dưới chồng tôi có 1 cô em gái, lấy chồng gần nhà thế nên mọi phiền phức đều bắt nguồn từ cô con gái vàng ngọc của bà. Về làm dâu được 1 thời gian ngắn, tôi thấy một điều rất lạ là con gái đi lấy chồng rồi mà suốt ngày lê la nhà mẹ đẻ, ăn uống, ngủ nghỉ như thuở chưa chồng. Cứ sáng sớm là cô ấy tạt sang nhà tôi ăn sáng xong mới đi làm, đi làm về lại vào ăn tạm cái gì đó xong mới yên tâm về nhà chồng. Cứ như thế, tôi dần thấy khó chịu với sự xuất hiện vô duyên của cô em chồng.
Đợt gần đây, cô ấy kiếm cớ bầu bí mệt mỏi nên đã xin nghỉ việc để dưỡng thai. Và hiển nhiên là nơi ăn dưỡng là tại nhà tôi rồi. Cùng lúc đó, tôi cũng phát hiện ra có bầu. Vậy là mâu thuẫn đỉnh điểm bắt đầu xuất hiện từ việc chăm sóc 2 bà bầu của mẹ chồng tôi.
Nếu như bà chăm con gái bà thì không nói làm gì nhưng đằng này lại thích kiểu "của người phúc ta" mới chịu. Tất cả những đồ gì tôi thèm, chủ động mua về ăn thì bà đều thu nép dành cho con gái. Chiều đi làm về, tôi có muốn ăn cũng chẳng còn. Tôi bực lắm nhưng cũng không dám hé răng vì sợ mọi người lại bảo mình hẹp hòi, tính toán từ miếng ăn.
Nhưng bà làm thế này thì quá đáng và thật không biết xấu hổ. Bố mẹ đẻ biết tôi ốm nghén, chẳng ăn uống được nhiều, lại lo cho con ăn phải thực phẩm không an toàn nên ra công mua đồ từ quê gửi lên cho tôi ăn, từ hoa quả, rau cho đến thịt thà, cá mú... Ấy vậy mà, nghiễm nhiên chế độ bầu bí của tôi phải chia năm sẻ bẩy, thậm chí còn bị cắt phần vì lý do "không cần thiết". Tôi ức lắm nhưng vẫn cố chịu.
Nhưng chịu đến mức này thì tôi phải lên tiếng. Cuối tuần trước, mẹ tôi có gửi đồ lên cho tôi, trong đó có cá thu và 2 con gà. Thế nhưng khi tôi sờ đến cá thu thì chỉ còn lại phần đầu và đuôi, còn 2 con gà trên ngăn đá thì chỉ còn trơ cái mình, 4 cái đùi đã không cánh mà bay. Tôi có hỏi đến thì bà mẹ chồng tôi ậm ừ nói: "Nhà mình nhiều đồ ăn, mẹ lại ở nhà, con thích ăn gì mẹ chế biến được luôn còn nhà cái Trang (tên em chồng tôi), tuần tới bà nội nhà nó đi vắng, nó không sang được nên mẹ đã làm cho nó mang về để ăn mấy ngày tới. Con thích ăn thì mẹ ra chợ mua lo gì!". Nghe xong lời giải thích của mẹ chồng mà tôi ức đến nghẹn cổ. Bà thích chăm con gái thì tự đi mua đồ mà cho con chứ, sao lại có thể trơ mặt, lấy đồ của thông gia gửi lên để thu vén cho con gái hết, trong khi cả 2 đứa đều bầu bí chứ tôi có khỏe mạnh gì cho cam.
Ảnh minh họa |
Lần này, tôi mạnh miệng đáp trả: "Ông bà ngoại sợ con ăn đồ ngoài không đảm bảo mới phải gửi đồ sạch lên, chứ còn mua ở đây thì nói chuyện làm gì. Lần sau, mẹ có làm gì cho cô ấy thì cũng nhớ phần con một ít, con cũng đang bầu cháu đích tôn cho mẹ đấy ạ!". Bà mẹ chồng tôi chắc cũng phật lòng nhưng vì xấu hổ quá mà chẳng nói được lời nào. Chắc qua vụ này, bà sẽ không còn cái kiểu khó chịu ấy nữa.
Tác giả: HT
Nguồn tin: emdep.vn