Phụ nữ đâu phải chỉ biết quẩn quanh góc bếp, hiên nhà, đợi anh cầm tiền đưa tay cô ấy. (Ảnh minh họa). |
Đời người ngắn ngủi, đừng cứ theo đuổi những thứ xa vời. Mình nắm tay nhau, chẳng phải đã có cả cuộc đời bình lặng và an ổn rồi hay sao?
Có một thời điểm sau này, anh bỗng thèm bát mì anh với cô ấy úp vội lúc giữa khuya, thèm vụn bỏng ngô hai đứa tranh nhau ăn khi xem bộ phim đến cận hồi kết, thèm mùi khuôn bếp chỉ còn vỏn vẹn hai quả trứng chiên, một cốc sữa tươi chia đôi và vài ba lát cà thái múi.
Ngày ấy, một vuông giường nhỏ, một căn gác trống, một chú chó làm bạn, anh có vài chiếc áo sơ mi ủi đi ủi lại đến nhẵn cả nếp, cô ấy có mấy chiếc váy hoa giặt đi phơi lại đến sờn cả màu. Thế mà vẫn thấy bình yên.
Rồi anh chạy đua công việc, mấy đêm chẳng về nhà. Anh giao tiếp xa, cả tuần chẳng ăn được một bữa cơm nhà với cô ấy. Anh đuổi theo cơ số đồng tiền và hoa vinh ngoài đấy, cô ấy ở đây, thui thủi chỉ một mình. Anh có vài ba cuộc tình hờ, cô ấy biết, lại vờ như không.
Đến lúc anh trở về với đủ đầy những thứ mình từng mơ mộng, thì cô ấy, cũng đã cạn lòng.
Trời ạ, phụ nữ đâu phải là một vật vô tri, chỉ biết quẩn quanh góc bếp, hiên nhà, đợi anh cầm tiền đưa tay cô ấy.
Phụ nữ là những người luôn thương nhớ anh bằng cả tâm tim và chân ái, chỉ cần anh lỡ hơn một lần quên mất cô ấy, thì sau đó, cô ấy sẽ rời tay mà chẳng buồn nói với anh bất cứ lời gì.
Chẳng ai cứ mãi yên vị một chỗ để chờ một người luôn thích rong ruổi và chạy đi.
Tình yêu chỉ cần một thời khắc bỏ quên nhau, chớp mắt, đã chẳng còn gì...
Tác giả: Khải Vệ
Nguồn tin: Báo Người đưa tin