Tham gia nhiều nhóm tâm sự kín của chị em trên mạng xã hội, tôi thấy nhiều người vợ khổ quá, bị chồng đánh đập, không quan tâm, rồi chồng bồ bịch…Bên dưới các câu chuyện là hàng loạt những bình luận: Bỏ chồng đi bạn, Ly hôn đi, Ở một mình còn hạnh phúc hơn…Tôi thấy chị em bốc đồng quá, sao cứ than vãn khổ đau mà không tìm cách giải quyết. Làm mẹ đơn thân đâu có đơn giản? Có một người kề vai sát cánh, giúp đỡ, chia sẻ với mình mọi điều trong cuộc sống chẳng phải tốt hơn rất nhiều hay sao.
Đọc đến đây, đừng mẹ nào lầm bầm chửi tôi là “người ngoài cuộc” không hiểu gì nhé. Tôi tin mình đã trải qua đủ bi kịch của một cuộc hôn nhân nhưng tôi đã trị được chồng, giúp mình có một mái ấm hạnh phúc. Chồng tôi mắc đủ thứ tật: cờ bạc, bồ bịch…Hai lần anh mang sổ đỏ đi cắm, tôi phải bí mật chuộc về rồi 2 lần anh có nhân tình, tôi cũng phải đi đánh ghen nhưng may mắn, giờ thì chồng đã tỉnh ra rồi, đã là người chồng “ngoan”.
Để có được ngày hôm nay, tôi phải cảm ơn mẹ chồng rất nhiều, mẹ chồng đã không xót con, đồng ý cho tôi đánh con trai bà không thương tiếc. Đầu tiên là chuyện cờ bạc. Chồng tôi là lái xe đường dài, thời gian chờ quay xe thường tụ tập đánh bài. Tiền làm ra nhiều nhưng không giữ được đồng nào, còn thiếu đủ bề. Có hai lần anh mang sổ đỏ đi cắm lấy tiền trả nợ, tôi biết nên vay tiền đi chuộc về rồi sang khóc lóc, kể chuyện với mẹ chồng. Mẹ giận lắm, bảo sẽ gọi “nó về để cho một trận”. Tôi bảo: “Mẹ để con cho anh ấy một trận thật nhé, mẹ để con đánh chồng con nhé”.
Chồng tôi là con một, được bố mẹ cưng chiều vô cùng, đau ốm một tý là mẹ đã cuống cuồng mà không hiểu sao, giờ bà đồng ý cho tôi đánh con trai mình. Chồng tôi có sĩ diện rất lớn nên tôi quyết làm anh bẽ mặt.
Tôi xin nghỉ phép 20 ngày đi rình chồng đánh bài. Để xông vào “hang ổ” của đám lái xe không hề dễ dàng, gần 15 ngày mòn mỏi rình mò, tôi mới tìm đợi khe hở để lao vào tát chồng. Giữa bao nhiêu anh em, bạn bè, chồng bị tôi tát, chửi rồi túm đầu kéo tóc (chồng tôi nuôi tóc dài buộc đuôi gà) lôi đi. Bữa đó, chồng điên tiết lắm, chửi bới om xòm nhưng bị mẹ tôi vào tát thêm cho hai cái nữa nên im luôn. Sau “sự kiện” đó, chồng tôi có vẻ vẫn chưa chừa nên lại bị tôi đánh lần 2. Lần 2 đương nhiên ghê hơn lần 1, tôi mang theo cả mắm tôm ném vào giữa xới bạc. Thấy tôi là cô vợ ghê gớm, đám bạn của chồng từ đó cũng lãng dần ra, chồng tôi muốn chơi, người ta cũng không tiếp. Vậy là tôi giải quyết xong con nợ “cờ bạc”.
Xong tật cờ bạc thì lại đến chuyện gái gú. Chồng ngoại tình với cô bán hàng nước ở bến xe. Tôi đã đến gặp cô ta, nói chuyện tử tế, cô ta hứa chấm dứt nhưng lại không giữ lời. Năm, bảy ngày lại bắt được tin nhắn chồng nhắn với bồ, tôi bực lắm, lại sang cầu cứu mẹ chồng. “Lần này con sẽ đánh ghen mẹ ạ, con sẽ đánh chồng con đấy mẹ nhé”. Mẹ nghĩ ngợi hồi lâu rồi bảo “đánh nhưng đừng để con mẹ nhập viện nhé”.
Được cái gật đầu của mẹ chồng, tôi gọi điện ngay cho em trai, nói em nhờ mấy người bạn đến đánh anh rể một phen. Rình mò hơn một tuần, tôi cũng bắt được tại trận chồng mình với cô nhân tình. Nhân tình tôi cho mặc quần áo đi về còn chồng thì bị em tôi và đám bạn đánh cho một trận đau nhớ đời. Xong đâu đấy, tôi cho em dìu chồng lên xe, nói: “Lần sau sẽ đánh nặng hơn”.
Đưa chồng về nhà đã thấy mẹ chồng đợi sẵn ở cổng. Nhìn con trai mình thân tàn ma dại, tôi thấy mặt mẹ thoáng biến sắc nhưng sau đó, mẹ với tay lên bờ tường lấy roi mây vụt chồng tôi thêm mấy phát nữa rồi quát: “Lần sau tao để mày bị đánh chết luôn”, nói xong bà đi vào nhà. Tôi đưa chồng vào phòng rồi đi rửa chân tay, mặt mũi thì thấy mẹ đang đứng khóc ở góc vườn. Tôi đi ra nắm tay mẹ, hai mẹ con khóc như mưa, tôi thương mẹ, thương chồng, thương con và thương cả mình nữa.
Trước khi xin mẹ đánh chồng, tôi đã khốn khổ vì chồng nhiều. Cũng may chồng tôi còn có thể “cải tạo”, ba lần bị vợ đánh và đòn “quyết định” là “thấy em với mẹ đứng khóc, anh buồn quá” nên chồng tôi quyết tâm tu tỉnh, “sửa sang” lại con người mình.
Giờ gia đình tôi rất hạnh phúc, chồng tu chí làm ăn nên công việc tốt, tiền về nhiều. Thi thoảng mẹ chồng vẫn hỏi đùa: “Dạo này có làm gì sai để bị ăn đánh không đấy”, cả nhà tôi lại phá lên cười.
Tất nhiên không phải nhà nào cũng giống nhà nào nhưng tôi nghĩ các chị em trước khi quyết định ly hôn thì hãy tìm cách hàn gắn, “trị” chồng. Đến với nhau là duyên phận, đừng nên động chút là lôi nhau ra tòa, các chị nhé.
Tác giả bài viết: Hiền Anh