|
Chúng tôi yêu nhau đã 3 năm rồi chứ không phải ít. Tôi thuộc dạng "gái ế" như người đời vẫn nói. Tuổi trẻ mải mê học tập nghiên cứu rồi phấn đấu sự nghiệp, ngoài 30 tôi đã có công việc rất tốt nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại mới thấy mình quá lứa lỡ thì. Các mối quan hệ công việc thì tôi có nhiều, nhưng bạn bè thân thiết hầu như không có ai, người đàn ông có thể yêu thương, chia sẻ mọi chuyện lại càng khó kiếm.
Thế rồi duyên số run rủi cho tôi gặp được anh qua hoạt động tình nguyện cùng một tổ chức nhân ái. Tôi thay mặt công ty đến trao quà. Lần đầu thấy anh, tôi đã vô cùng cảm mến. Ở người đàn ông này toát lên sự tử tế, đáng tin cậy. Nhưng khi đó tôi không mảy may hy vọng, vì đàn ông như anh chắc chắn đã có người phụ nữ khác "vợt" mất rồi.
Bởi thế, tôi mừng phải nói là "như bắt được vàng" khi biết rằng anh chỉ từng có vợ, hiện họ đã ly hôn. Vợ cũ của anh giờ sống tại nước ngoài, chị ấy không mang theo 2 con gái. Chúng đều ở với anh và ông bà nội.
Sau này khi thân thiết với anh, tôi được biết chị ấy là người phản bội. Chị ấy đi nước ngoài tu nghiệp nhưng lại phải lòng người đàn ông khác nơi xứ người. Kết thúc thời gian học cũng là lúc chị ấy đưa ra quyết định sẽ không quay về nữa dù vẫn chịu trách nhiệm cùng anh nuôi các con.
Tôi đã từng đến thăm gia đình anh đôi ba lần. Bố mẹ anh đều đã già. Nhưng điều tôi có thể cảm nhận rất rõ là họ rất yêu thương con dâu cũ. Mẹ của anh còn nói lẽ ra anh nên cùng chị ấy ra nước ngoài học tập mới phải. Chính vì anh lựa chọn không đi mà đã để mất chị ấy.
Mọi thứ trong ngôi nhà anh và gia đình ở dường như đều gắn với hình ảnh người vợ cũ của anh. Ví như cái bể bơi, chỉ ngồi đó thôi cũng khiến bố mẹ anh nhắc về con dâu cũ, về những khi chị ấy một tay nấu nướng tổ chức tiệc cho gia đình, hay chiếc ghế chính chị ấy đã đặt cho bố mẹ chồng nằm thư giãn, ngắm cảnh.
Tôi thực rất chạnh lòng khi bố mẹ anh trước mặt tôi còn bóng gió việc dì ghẻ con chồng, việc họ lo lắng thế nào nếu anh lấy người khác, họ không biết có cô gái nào đủ bao dung thương yêu lấy cả các cháu của họ hay không.
Tôi không thoải mái, tôi có nói chuyện với anh về bố mẹ anh, song anh bảo tôi điều đó không quan trọng, quan trọng là anh đã chọn tôi. Nếu tôi ở bên anh, anh mong tôi kiên nhẫn với họ.
Tôi dù chưa bao giờ nghĩ mình sẽ độc ác hay ghét bỏ con chồng tương lai, nhưng tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường chưa một lần kết hôn, càng không hề có kinh nghiệm với trẻ con huống chi là những đứa trẻ không phải do mình dứt ruột đẻ ra. Tôi sợ mình sẽ không đủ nhạy cảm để hiểu chúng.
Tôi có thể cố gắng không nếu ngay từ đầu đã không nhận được niềm tin và sự khích lệ của nhà chồng? Hôn nhân là chuyện đại sự, tôi nên quyết định ra sao?
Tác giả: H.M
Nguồn tin: Báo Dân trí