Tôi chẳng buồn trách mình vì đã lỡ thích cậu nhiều như vậy nữa. Tôi không trách cậu vì cậu không thẳng thắn bày tỏ với tôi, không trách cậu vì đã vô tình bỏ quên lá thư ngỏ tôi nhét trong ngăn bàn cho cậu, cũng chẳng hận cậu vì cậu đã buông tay tôi trước những ngày thi đại học cận kề. Bản thân mình không tự chăm sóc lấy mình được, thì lấy đâu ra tư cách chờ đợi ai chăm sóc mình kia chứ?
Tôi chỉ tiếc. Tiếc cho những tháng ngày học trò tươi đẹp biết nhường nào với những cái nắm tay vụng trộm dưới hộc bàn, những chiều ánh tà rực cháy nơi cuối trời, cậu cùng tôi đạp xe chở nhau về trên con đường làng xù xì nhưng đến là đẹp trong mắt cả hai đứa.
Ảnh minh họa: Ngọc Mai |
Tôi tiếc vì ta đã bỏ qua tình cảm của nhau, yêu nhau đến vậy mà vẫn vô tình bỏ quên nhau trong xó xỉnh tối tăm nào đó của trái tim, để rồi một người thích một người khác, một người cứ sống mãi trong hoài niệm mà ôm trọn nỗi cô đơn, hằng đêm lại lôi ra gặm nhấm, bỏ mặc cho con quái vật mang tên quá khứ cứ ngang nhiên án ngữ trong tâm hồn mình.
Tôi của những năm học trò thích cậu. Thích tha thiết.
Cậu của một năm thích tôi. Thứ tình cảm mới chớm nở đã chóng tàn. Tàn nhanh đến mức tôi còn chưa kịp vui sướng tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi lời tỏ tình được chấp nhận..
Có lẽ, đó là thời gian hạnh phúc nhất trong những tháng năm chập chững làm người lớn của tôi. Chúng ta trò chuyện với nhau hằng đêm, cố giấu tiếng cười trong chăn để bố mẹ khỏi tỉnh giấc, giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc và bảo vệ nhau bằng cả tấm lòng và sự thuần khiết, trinh bạch của mỗi người.
Tôi đã từng nghe ở đâu đó một câu thế này: người đi cùng ta suốt những năm tháng của tuổi thanh xuân, hoặc là người sẽ ở bên ta mãi mãi sau này, hoặc người đó và tôi là hai đường thẳng song song, luôn trông thấy nhau nhưng chẳng bao giờ cắt nhau, hoặc cắt nhau một lần và dời xa nhau mãi mãi.
Và hoặc là càng đi thì càng gần nhau, những chẳng bao giờ cắt nhau được.
Tôi chẳng biết tôi và cậu thuộc loại nào trong ba loại trên. Tôi và cậu chưa cắt nhau bao giờ bởi chúng ta chưa từng công khai điều gì đó với mọi người, tình cảm dành cho nhau chỉ tôi và cậu biết, nhưng cậu đã dời xa tôi, dời xa trái tim tôi, dời xa cả những giấc chiêm bao hằng đêm của tôi.
Hoàng hôn cứ trôi trên đôi tay tôi, còn kỉ niệm tươi đẹp giữa chúng ta cứ trôi mãi về phía chân trời cùng tận. Chẳng thể níu kéo lại được thêm phút giây nào, cũng mãi mãi không bao giờ cắt nhau, chẳng bao giờ gần nhau, cũng chẳng bao giờ đi chung đường và đối diện với nhau một cách thẳng thắn...
Trong toán học, hình như chẳng có khái niệm nào như vậy.
Nhưng nếu có thể định nghĩa lại, tôi sẽ gọi cậu là “đường thẳng đi qua một đường thẳng”. Không có hệ quả, không phải định lý, cũng chẳng cần chứng minh.
Đường thẳng bước qua đường thẳng một cách nhẹ nhàng.
Đến nỗi tôi chẳng kịp nhận ra ...
Mà đến lúc tôi nhận ra, thì đường thẳng ấy đã bước mãi mà chẳng ngoái đầu lại nhìn...
Tác giả: Ý An
Nguồn tin: laodongthudo.vn