Thư và Dũng đã làm đám cưới 4 năm, có với nhau một cậu nhóc hơn 2 tuổi. Vì mức lương tương đối nên hai vợ chồng đã mua được nhà ở ngay khu trung tâm sầm uất. Dù hiện giờ vẫn còn nợ ngân hàng ít nhiều nhưng trong mắt mọi người, vợ chồng trẻ từ quê ra thành phố lập nghiệp như vậy cũng rất đáng tự hào rồi.
Bạn bè ai cũng khen Thư sướng, lấy được chồng hiền, giỏi kiếm tiền lại không phải chung sống với mẹ chồng. Thế nhưng, ai ở trong chăn mới biết chăn có rận. Dù mẹ chồng ở quê nhưng bà lại vẫn thao túng mọi việc trong gia đình cô.
(Ảnh minh họa) |
Hàng tháng, hai vợ chồng dù phải đi vay thêm ngoài cũng vẫn phải gửi về cho bà 3 triệu chi tiêu. Ngày nào bà cũng gọi điện thoại lên để xem vợ chồng ăn uống thế nào, ngủ nghỉ ra sao. Bà luôn bảo:
- Phải gọi lên không bé Bon quên mất bà nội. Và gọi nhắc nhở anh chị ăn uống cho khoa học.
Thư cũng chỉ vâng dạ chứ thật lòng cô thấy rất phiền phức. Nhiều lần Thư khuyên Dũng, nhưng anh cũng không thuyết phục được, đành tặc lưỡi bỏ qua:
- Thôi, kệ mẹ đi em. Bà gọi lên cứ quẳng điện thoại cho con nó nghe, vợ chồng mình cứ việc mình mình làm thôi.
Thư cũng chẳng làm khác được, vì nhiều lần lấy cớ bận mà bà lại giận dỗi, trách móc. Chưa kể, bà càng căn vặn kỹ hơn rằng bận gì, tại sao bận, khi nào hết bận, làm thêm thế có được thêm tiền không…
Dịp Tết này, theo dự kiến ngay sau khi Thư và Dũng được nghỉ Tết, ngày 28 âm lịch cả gia đình sẽ về quê nội. Đặc biệt, năm nay cụ nội còn làm mừng thọ 95 tuổi nên rất mong con cháu về đông đủ.
(Ảnh minh họa) |
Nhưng đúng là người tính chẳng bằng trời tính, một sáng nọ, khi chuẩn bị cho bé Bon đi học thì Thư thấy con bị nôn, sờ trán thầy nóng hầm hập, người cứ mềm nhũn ra. Hốt hoảng, cô lập tức điện xin chị trưởng phòng nghỉ làm rồi gọi xe chở con tới bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra kĩ lưỡng và kết luận bé Bon bị chân tay miệng. Đúng là trên người bé còn có những vết mẩn đỏ mà Thư cứ chủ quan nghĩ là dị ứng. Cô cũng thông báo với mẹ chồng, bà cũng dặn cố cho thằng bé uống thuốc để mau khỏi còn về quê ăn Tết. Nhưng càng uống, bệnh tình của bé Bon lại càng nặng thêm.
Thậm chí, thằng bé càng sốt cao chứ không giảm, thở gấp, bỏ ăn, chân tay run rẩy khiến Thư sợ hãi khóc ròng. Cô và chồng cũng thưa với bà rằng tạm thời chưa về, xem xét tình hình bệnh tình của cháu thế nào rồi mới quyết định. Thế mà mẹ chồng lại không thông cảm, bà cho rằng cô lấy cớ vì không muốn ăn Tết nhà chồng. Bà dứt khoát:
- Ốm thì đưa về dưới này tôi chăm. Chị lại kiếm cớ để trốn Tết nhà chồng thôi. Ở đây không thiếu bác sĩ, y tá giỏi. Mang nó về đây xem thế nào.
Con đang ốm và có nguy cơ bị biến chứng, đã lo, đã mệt lại bị mẹ chồng mắng, Thư tức lắm. Lúc này, cô mới bật khóc rồi đáp lại:
- Cháu nó bệnh thế nào, mẹ gọi video là thấy cả rồi còn gì. Con là người hay quỷ mà đem con của mình ra để lừa gạt, để trục lợi cho mình? Con không nói không về, con chỉ nói phải xem tình hình bé Bon thế nào mới quyết. Nhưng mẹ đã nói thế thì con nghe theo mẹ. Con sẽ về quê và cho cả thằng bé về. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, mẹ đảm bảo cho con luôn có bác sĩ hoặc y tá túc trực ở bên không? Có giữ được thằng bé yên tĩnh dưỡng bệnh và tránh lây lan không ạ?
(Ảnh minh họa) |
Nói xong, Thư tức quá mà tắt luôn điện thoại. Buổi chiều cùng ngày, cô nhận được điện thoại của mẹ chồng. Có vẻ bà đã suy nghĩ kỹ lưỡng, lại ngọt nhạt bảo Thư:
- Thôi, con ốm thì ở lại, thằng Dũng về là được rồi. Mấy bữa nữa con nó khỏe nhớ cho về. Bố mẹ cả năm không gặp nhớ cháu đích tôn lắm rồi.
Không hiểu bà sợ phải gánh trách nhiệm hay thương cháu thật mà đưa ra quyết định vậy. Nhưng là người mẹ, Thư không ngại cãi lời mẹ chồng để bảo vệ con mình.
Tác giả: Miss Mộng Mơ
Nguồn tin: helino.ttvn.vn