|
Nói về chồng tôi, trong con mắt người ngoài và cả gia đình hai bên anh là một người “không chê vào đâu được”, chỉ có nỗi khổ của tôi là không biết có thể chia sẻ cùng ai. Trước mặt người ngoài anh vẫn tỏ vẻ yêu thương vợ, chỉ khi về nhà tôi mới rõ anh là như thế nào.
Chồng tôi không đánh mắng, không chửi rủa, anh thể hiện sự thất vọng hằn học của anh bằng thái độ, bằng những câu chuyện vu vơ, bằng những lời mỉa mai bóng gió. Hơn mười năm hôn nhân, chúng tôi đã có hai đứa con nhưng anh hình như chưa bao giờ quên chuyện cũ, chưa bao giờ có thể dịu dàng và ngọt ngào với vợ. Và đó có lẽ là nguyên nhân chính đẩy tôi đến sự việc ngày hôm nay: Ngoại tình.
Tôi cũng không biết nói ngoại tình có chính xác hay không vì chúng tôi chưa đi quá giới hạn. Tất cả chỉ mới là sự đồng cảm, sự lắng nghe, sẻ chia và thấu hiểu. Gặp người đàn ông ấy tôi mới càng thấm thía mình đã thiệt thòi biết nhường nào khi không được nhận từ chồng sự yêu thương.
Tôi biết lỗi bắt đầu từ mình, và tôi đã cố gắng chịu đựng. Nhưng cuối cùng, người đàn bà chưa bao giờ được chồng tôn trọng như tôi đã cảm thấy đời đẹp hơn khi được người khác lắng nghe, đồng cảm.
Đối với tôi, người đàn ông ấy giống như một chuyên gia tâm lý. Anh im lặng hàng giờ ngồi nghe tôi nói những chuyện vu vơ, những chuyện buồn của cuộc đời tôi và ước mơ giản dị của một người đàn bà. Có những lúc anh cầm tay tôi, như sẻ chia, và tôi thấy thực ra tôi chỉ cần như thế là đủ.
Và hôm kia, anh ấy gọi điện cho tôi nói muốn gặp tôi, thật không may chồng tôi là người bắt máy. Anh ấy ném điện thoại của tôi xuống sàn nhà, dùng đủ ngôn từ cay nghiệt để lăng mạ tôi. Chồng tôi nói “Cô đúng là trước sau gì cũng là thứ ca-ve. Còn không bằng ca-ve. Ca-ve đi với trai còn có tiền mang về nuôi con, còn cô có được nó cho đồng nào không hả”. Tim tôi bao lâu nay đã nứt toác giờ trở thành vỡ vụn.
Anh coi thường tôi, khinh bỉ tôi, thế nhưng chưa bao giờ có ý định ly hôn hay bất cứ ý kiến gì khác. Tôi tưởng rằng nếu tôi sống tốt sẽ làm anh nguôi quên lỗi lầm xưa cũ. Nhưng càng ngày anh càng cố đẩy tôi xa anh hơn. Và giờ, anh xúc phạm tôi nặng nề như vậy.
Ly hôn, đó là điều tôi nghĩ đến lúc này, dù tôi không còn trẻ, dù tôi phải chịu điều tiếng là bỏ chồng theo trai. Nhưng có những câu hỏi tôi chưa từng trả lời thấu đáo cho mình được: Đến với chồng khi không còn nguyên vẹn là tội lớn hay do chồng tôi quá khắc nghiệt? Anh không lắng nghe tôi, tôi tìm một sự lắng nghe từ người khác là điều đáng kinh tởm để anh phải thốt ra những câu chữ đầy cay đắng như vậy hay sao?
Tác giả: Thu. L
Nguồn tin: Báo Dân trí