Cuộc sống

Cam chịu 4 năm, vậy mà một câu nói của chồng khiến tôi gục đổ

Suốt cả đêm tôi không sao ngủ được vì câu nói vô tình đó.

Từ trước đến giờ tôi luôn tự hào về cuộc hôn nhân của mình. Tôi và chồng đều là tình đầu cũng như tình cuối của nhau. Yêu nhau 2 năm rồi về chung sống một nhà sau một đám cưới rình rang. Tôi đã nghĩ mình sẽ mãi mãi sống trong hạnh phúc, sẽ mãi cười viên mãn như vậy. Nhưng đời đúng là chẳng ai học được chữ ngờ.

Chồng tôi sau khi cưới cứ như biến thành người khác. Hồi yêu nhau anh quan tâm tôi, thương yêu, lãng mạn bao nhiêu thì giờ anh chẳng khác nào người xa lạ. Đến nỗi nhiều lúc tôi phải gào lên: "Em còn thua cả người dưng đúng không?".

Vợ chồng mới cưới mà anh chẳng hào hứng gì khi đi bên cạnh tôi. Đi siêu thị, đi dạo phố tôi có ôm tay anh thì ôm, không thì hai đứa bước song song như những người bạn. Có khi anh còn đi trước tôi đi sau như người qua đường. Anh sợ nắm tay vợ ở chỗ đông người còn hơn sợ cọp.

Sống với nhau 4 năm nhưng tôi chưa từng nhận được một tin nhắn hỏi ăn cơm chưa? Cũng chưa một lần anh ngỏ ý sẽ đưa mẹ con tôi đi ăn đi chơi. Hiếm hoi những lần anh đưa đi đều do tôi chủ động lên kế hoạch trước mà mặt anh vẫn nhăn như khỉ ăn phải ớt.

Người ta đau đớn còn có chồng để vịn, để được an ủi, tôi thì phải tự gồng chịu đựng hết. (Ảnh minh họa)

Tủi nhất là hồi tôi sinh con. Trong phòng sinh có 6 người chắc chỉ tôi là thê thảm nhất. Chồng tôi chở tôi xuống rồi không thèm lên phòng chờ sinh với vợ. Anh nói đó là chỗ đàn bà sinh đẻ, dơ dáy hôi tanh anh không chịu được. Người ta đau đớn còn được vịn vai chồng, được chồng xoa lưng, tôi thì tự cắn răng chịu đựng. Thấy thế mẹ chồng tôi mới đăng kí cho tôi qua khu sinh đẻ dịch vụ cho sạch sẽ. Khi này ông chồng vô trách nhiệm mới chạy lên nhìn tôi một chút rồi lại xuống quán nước ngồi. Tôi vào phòng mổ anh cũng chẳng biết.

Khi chuyển ra phòng với con thì chồng tôi chạy lên nhìn con một cái rồi lại đi. Trước khi đi không quên phán: "Sao nhìn nó giống con chuột con quá!".

Suốt những ngày sau anh chỉ lên khi đưa cơm cho tôi. Còn lại tôi phải tự lo hết. Mới sinh mổ đau đớn nhưng tôi phải tự đi vệ sinh, tự bồng bế con. Nhìn chồng người ta bón cơm lau mặt cho vợ mà tôi buồn không thể tả. Đôi lúc nghĩ lại tôi vẫn còn hận anh.

Giờ con trai 3 tuổi rồi nhưng số lần anh tắm cho con đếm đầu ngón tay không hết. Còn cho con ăn, chỉ con học, đưa con đi chơi đều do tôi làm. Mấy người hàng xóm khen tôi giỏi vừa làm cha vừa làm mẹ và chê bai chồng vô trách nhiệm.

Chính vì ít gần gũi nên con trai tôi suốt ngày quấn theo mẹ chứ chẳng chịu chơi với ba. Chồng tôi đi làm về là tắm rửa sạch sẽ rồi cà phê hoặc đi nhậu chứ ít khi ở nhà. Vừa đi làm vừa lo việc nhà nên tôi thường hay bệnh vặt. Mỗi lần đổ bệnh đều gắng sức chứ không ỷ lại được vào chồng.

Nhưng lần bệnh này thì tôi không gắng được nữa. Tôi ngất xỉu khi đang làm ở công ty. Đồng nghiệp tôi gọi cho chồng nhưng anh lấy lí do đang bận để phó mặc tôi. Mọi người đưa tôi đến bệnh viện, lo thủ tục xong xuôi rồi chiều chồng tôi mới đến.

Câu nói của anh khiến tôi sốc kinh khủng. (Ảnh minh họa)

Suốt mấy hôm nằm viện tôi được chồng cho ăn cơm hộp. Đã thế anh còn hằn học nói vì tôi, anh khổ. Đi làm mệt mỏi còn phải đi mua cơm phục vụ vợ. Chán chường tôi bảo anh đừng mua và cũng đừng đến viện nữa. Hôm sau anh không đến thật. Đợi anh tới gần 1 giờ không thấy, tôi phải nhờ người đi mua giúp. Cầm hộp cơm khô khốc trên tay, tôi chạnh lòng vô cùng chỉ ước chồng mình có thể nấu cho mình một bữa cháo thôi.

Xuất viện nhưng tôi vẫn xin nghỉ làm để dưỡng sức. Mấy ngày ở nhà mang tiếng là nghỉ dưỡng sức mà mọi công việc tôi đều phải làm.

Chiều hôm qua tôi đuối sức quá, cả người bủn rủn không nhấc tay lên được mới gọi chồng. Anh về với vẻ mặt nhăn nhó khó coi. Nấu ăn thì anh khua chén bát rầm rầm. Tắm cho con thì nạt nộ thằng bé phát khóc. Cứ như anh làm để dằn mặt tôi không bằng.

Bực mình tôi nói anh đừng quát con nữa thì anh quay sang chửi tôi: "Còn sức dạy đời người khác thì dậy mà làm. Đúng là phế vật vô dụng". Tôi sốc kinh khủng khi nghe câu nói đó.

Suốt cả đêm tôi không sao ngủ được. Tôi chỉ bệnh thường thôi anh đã chửi tôi phế vật rồi. Sau này tôi bệnh nặng hơn thì anh chắc sẽ bỏ mặc tôi chết luôn quá. Chưa bao giờ tôi thấy cuộc hôn nhân của mình rơi vào vực thẳm thế này. Tôi có nên từ bỏ anh để anh sống yên thân mà tôi cũng nhẹ lòng hơn hay tìm cách thay đổi anh?

Tác giả: Bảo Thanh

Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP