Bài thơ là nỗi niềm của một người con xa quê khi nghe tin về con bão đổ bộ vào mảnh đất "chôn rau cắt rốn"" của mình.
Cây đổ ngổn ngang trên các tuyến đường ở Tp Vinh (Nghệ An). Ảnh Dân Việt |
"Bão nó quét, cây bưởi mình còn sót/ Tết con về liệu còn cây khế ngọt" - Cơn bão với sức tàn phá khủng khiếp với những nơi mà nó đi qua thì những góc kỷ niệm tuổi thơ mà phía sau hình ảnh đó là mùa màng của người dân liệu có bị tàn phá?
Khúc ruột miền Trung là nơi được mệnh danh là đất cằn sỏi đá, là rốn lũ nhưng lại liên tiếp phải hứng chịu những con bão khiến cho cuộc sống của người dân nơi đây đã khó khăn lại càng thêm khốn khó.
Bài thơ khi được đăng tải lên mạng xã hội đã nhận được rất nhiều sự đồng cảm, chia sẻ với cư dân mạng.
Miền Trung ơi
***
Con lại thức khi phố xá về đêm
Nỗi nhớ nhà lại nhói bên trái ngực
Chiều hôm nay tin quê mình ngập lụt
Chẳng biết làng mình liệu có được bình yên.
Ngày hôm qua cha có đi biển không
Anh con nữa ,chiều nay về có kịp
Con chập chờn giữa phố đêm tĩnh mịch
Nghe tiếng còi tàu mà bật khóc trong mơ
Mẹ ơi mẹ, giờ này gió tạnh chưa
Bão nó quét, cây bưởi mình còn sót
Tết con về liệu còn cây khế ngọt
Nơi con vẫn trèo, buổi tan biển chờ cha.
Những con tàu làng mình liệu có qua
Tránh khỏi bão không, có kịp về núp bến
Vụ mùa này , chắc quê mình lận đận
Chỉ khóc ông trời, gieo chi lắm thương đau
Miền Trung ơi, nơi đá sỏi bạc màu
Khúc ruột lại oằn, nào gió mưa , nắng hạn
Cả một đời chỉ lo toan tằn tiện
Bão lũ vô tình, lại quét hết, còn đâu.
Chúng con vẫn lớn lên như những con tàu
Mỗi người một nơi khắp muôn phương vạn hướng
Kẻ thành công, người khó khăn lận đận
Nhưng quay đầu, bến vẫn ở Miền Trung.
Sóng ở đâu, sao gào thét ....nhói lòng.
Miền Trung nơi xa, có xóm làng, quê, họ
Có mẹ, có cha ,...có cô em gái nhỏ
Gió biển , mưa nguồn, có lạnh cóng vai em.
* Thơ Phong Ba
Tác giả: Bảo Linh
Nguồn tin: Báo Dân Việt