"Em không rung động. Em không thích anh!"
Em đã nói với lòng mình vậy đấy, rằng em không rung động trước anh, rằng không phải em thích anh. Rằng thời gian qua anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời em. Nhưng em sai, em đã từng nói thứ tình cảm này là sai, hoàn toàn sai!
Em sai thật rồi khi quen thuộc với sự có mặt có anh, mọi thứ về anh. Em sai thật rồi khi nghĩ về anh, nhớ thương về anh! Em sai thật rồi khi chỉ cần anh gọi đến và nghe máy, như thói quen chỉ cần anh nói "Ra ngoài đi", em sẽ chạy vội ra thật nhanh. Chỉ được đứng nhìn lấy anh, nhìn anh cười, đôi mắt anh, bàn tay anh, mọi thứ đều làm em an lòng.
|
Em thấy em ích kỷ, em có lỗi. Vì chút tình cảm của bản thân mà em ích kỷ với em, chẳng đủ mạnh mẽ để rời đi. Dù biết bao nhiêu lần em muốn rời đi, rời khỏi bàn tay anh. Để bây giờ em thấy khó khăn trăm vạn lần hơn trước. Nếu như ngày trước người khác không làm tổn thương em, không phản bội em, không làm em mang một vết thương lòng đến vậy thì có lẽ hôm nay em và anh đã khác. Em có lỗi với anh, với người cạnh anh. Anh thấy có lỗi không vì cứ ở cạnh em, lo lắng cho em. Em đã suy nghĩ rất nhiều, cho em cho anh cho cả ba...
Em biết đến lúc em rời đi. Thay vì để cả ba tổn thương thì em rời đi là tốt nhất. Chỉ cần người đó chưa biết đến sự xuất hiện của em thì mọi thứ sẽ vẫn ổn. Anh rồi sẽ trở lại ngày cũ. Ngày anh chưa thấy em, chưa ở cạnh em. Hôm nay, em mới thấy mình yếu đuối nhưng trưởng thành đến vậy.
Có thể ở một thời điểm nào đó em sẽ cố chấp mà thích anh, mà ở cạnh anh, mà nắm lấy tay anh, mặc kệ mọi thứ, mặc kệ ai tổn thương, chỉ cần em thấy em ổn em hạnh phúc. Nhưng không, hôm nay em không thể làm như vậy. Thà là một mình em chịu đớn đau còn hơn, em chẳng muốn lôi ai vào nỗi đau của em, phải chịu đựng tổn thương vì sai lầm của em, sai lầm từ chính tình cảm của em.
|
Hôm nay, em đã nhìn anh rất lâu, muốn nắm tay anh thật nhiều, cũng muốn nói cùng anh thật nhiều. Em muốn như lần cuối nhìn thật kĩ đôi mắt mà em đã rung động, đôi môi cười tỏa nắng mà em yêu, bàn tay ấm áp mà em từng nắm. Như lần cuối cùng để em dừng lại.
Thứ tình cảm này em nhất định phải dừng lại. Anh đừng để ý đôi mắt em nữa, nó đang tố cáo sự yếu đuối trong em, em chỉ muốn gào lên mà khóc như một đứa trẻ. Khóc cho vơi hết đi sai lầm này, lỗi lầm này, tình cảm này!
"Thầm chúc cho anh thật vui, mặc em bên lề của hạnh phúc". Điều em mong muốn duy nhất là được nhìn thấy anh thực sự hạnh phúc. Đừng để ý đến em, mặc kệ em, mặc kệ cuộc sống của em, mặc kệ tình cảm của em. Rồi em sẽ ổn, mọi thứ lại tốt thôi.
Vì thích anh, vì em thích anh nên hôm nay em nhất quyết phải rời đi. Vì thích anh, thực sự thích anh nên em phải được nhìn thấy anh hạnh phúc. Có thể như vậy em sẽ thôi buồn khổ, sẽ thôi thấy có lỗi...
Có thể hôm nay anh nhìn thấy sự khác lạ trong em. Có thể hôm nay anh nhìn thấy đôi mắt em đẫm lệ. Ừ. Hôm nay em đã khóc thật nhiều, dường như chỉ cần thấy anh là nước mắt lại lưng tròng, em lại thấy đau nhói nơi lồng ngực. Hôm nay em thú nhận rằng em đã khóc vì rời đi, rằng em đã thích anh hơn em nghĩ.
Từ nay đừng giận dỗi em vì em ngủ muộn, vì em để thừa mỗi lần ăn sáng, vì thuốc anh tự tay pha em không uống hết, vì em để em bị thương, vì em để em bị ốm, vì em không biết lo lắng cho em. Tất cả vì từ ngày có anh mà em ỉ lại. Nhưng hôm nay...
"Nhưng kể từ hôm nay, em sẽ tự lo lắng cho em, quan tâm cho em. Kể từ hôm nay mọi thứ sẽ ổn. Anh rồi sẽ thôi bận tâm đến em nữa được chứ? Như thế em sẽ tốt hơn nhiều.
Cái nắm tay ngày đó em thấy đủ ấm, vòng tay ôm ngày đó em thấy đủ an yên. Mọi thứ em sẽ cất giữ, nhưng hôm nay em phải rời đi... Cuối cùng thì em sẽ không cho phép mình có cơ hội hối hận, em sẽ không hối hận vì hôm nay em nói rằng em thích anh!"
Tác giả: Miêu
Nguồn tin: emdep.vn