|
Nhưng buồn nhất chính là có lần tôi nghe được lời của cậu bạn cùng lớp nói với một người khác: “Xấu như cái H. thì ma nó thèm”, cậu ấy là người trong lòng tôi thích thầm nhưng không dám nói, cũng bởi tôi biết cậu ấy thích một bạn cùng lớp khác đẹp hơn.
Không ai hiểu nỗi buồn của tôi bằng mẹ. Mẹ không để tôi buồn nhiều về những chuyện đó. Mẹ nói mẹ cũng không đẹp nhưng mẹ biết giá trị của mẹ nằm ở đâu. Bố yêu mẹ không phải vì mẹ đẹp, gia đình nhà chồng thương mẹ cũng không phải vì mẹ đẹp. Mẹ là người thông minh, khéo léo và giỏi giang. Những ưu điểm của mẹ khiến người ta nhớ nhiều hơn là mẹ xấu.
Những lúc rảnh mẹ thường lôi tôi đến các lớp học làm bánh, cắm hoa. Mẹ cùng tôi chạy bộ đến mệt nhoài vào những ngày nghỉ. Mẹ tập cho tôi biết phớt lờ những lời chê bai. Mẹ nói “Đàn bà xấu thì không có quà, vậy thì chỉ có cách mình tự biến mọi thứ trong cuộc sống của mình trở thành một món quà tặng”. Dần dân tôi đã chẳng còn chú ý quá nhiều đến nhan sắc của mình nữa, nhưng mọi người vẫn rất yêu mến tôi, vì tôi học giỏi, sống chân thành và rộng lượng.
Đôi lúc thấy những cô bạn của mình hân hoan vì được tán tỉnh, buồn vui khóc lóc bởi yêu đương, tôi cũng có chút tủi thân bởi ngay cả cái cảm giác buồn vì yêu tôi cũng chưa từng có. Tôi tự nhủ, nếu mình là đàn ông, dĩ nhiên mình cũng sẽ thích một cô gái đẹp. Và rồi tôi thoải mái hơn với sự cô đơn trong tự do của mình.
Rồi anh xuất hiện, đó là người đàn ông đầu tiên nói với tôi những câu nhẹ nhàng. Tôi không ngu ngơ đến mức không nhận ra anh ấy đang cố lấy lòng mình. Lúc đó còn thoáng nghĩa anh ấy chỉ có ý trêu đùa chọc ghẹo mình thôi. Vì anh ấy nhìn phong độ rạng ngời như thế, chẳng có lý do gì lại tán tỉnh mình. Nhưng anh ấy tán tôi thật, rất kiên trì và nhiệt thành. Và tôi bắt đầu lo lắng khi thấy trái tim mình rung động. Tôi sợ mình bị lừa, tôi sợ mình sẽ tổn thương.
- Tại sao anh lại yêu em?
- Tại sao anh không thể yêu em?
- Vì em không xinh đẹp
- Đúng rồi, nếu anh thích một cô gái xinh đẹp, chắc chắn anh sẽ không chọn em. Vậy nên anh muốn khẳng định lại anh yêu em không vì nhan sắc của em.
Sau này mỗi lần bên nhau, anh đều nói từ khi anh công khai yêu tôi, rất nhiều người nói anh “gu thẩm mĩ quá tệ”. Tối bảo anh “thực ra thì gu thẩm mĩ của anh tệ thật mà”. Anh nhìn tôi liếc yêu một cái tỏ vẻ dỗi hờn: “Kệ anh!”
Ngày mới yêu nhau, cũng nhiều người so sánh vẻ bề ngoài khập khiễng của chúng tôi, nhưng rồi dần họ không làm vậy nữa. Họ nói thực ra thì tôi hơi xấu nhưng mà thông minh, gỏi dang, khéo léo. Họ nói được cái này thì mất cái kia. Họ nói trên đời không có ai là người hoàn hảo. Con bạn thân của tôi còn động viên tôi bằng câu “Đàn bà đẹp mà được yêu thì cũng chỉ là đàn bà. Đàn bà xấu mà được yêu mới chính là nữ hoàng”.
Ngày tôi bước chân lên xe hoa, suốt đêm hai mẹ con nằm bên nhau không thể ngủ. Mẹ kể về những ngày tôi còn thơ bé, thấm thoắt đã lấy chồng rồi. Mẹ nói mẹ luôn tự hào về tôi. Từ bé đến lớn, chưa khi nào mẹ chúc tôi xinh đẹp như những bà mẹ khác, mẹ chỉ nói “mẹ chúc cuộc sống của con được an yên”.
Giờ thì tôi đã tạm hài lòng với cuộc sống của mình, với một ông chồng không ngần ngại tỏ bày yêu thương và một cô con gái lên ba tuổi. Chồng tôi chưa bao giờ khen tôi xinh đẹp, cũng chẳng chúc tôi xinh đẹp, anh giống hệt mẹ tôi. Anh nói: Người phụ nữ có nhan sắc cũng không giữ được trái tim đàn ông lăng nhăng. Người phụ nữ đẹp chưa chắc đã hạnh phúc. Với anh, giá trị của vợ anh không nằm ở vẻ bề ngoài, vậy nên em sẽ không phải lo lắng khi mình ngày một già đi, ngày một béo lên, hay vì bất cứ đổi thay nào khác.
Ai nói đàn bà xấu thì không có quà? Món quà lớn nhất người đàn bà có được trong cuộc đời này chẳng phải là gặp được một người đàn ông chân tình, là có một cuộc hôn nhân êm ấm, một gia đình hạnh phúc hay sao? Mẹ từng nói với tôi “Đừng tủi thân khi thấy những cô gái khác có nhiều đàn ông theo đuổi. Con chỉ cần có một người đàn ông nghiêng về con thôi”. Và bây giờ tôi có thể tự tin mà nói rằng: Tôi xấu, nhưng tôi hạnh phúc!
Tác giả: Ngân Hà
Nguồn tin: Báo Dân trí