Nhiều lúc em chỉ muốn tự tử cho xong (Ảnh minh họa)
Nguyên nhân là từ phía em, ai cũng biết hết, vậy mà chồng nhất quyết không bỏ em, vẫn yêu thương em hết lòng nên em thương lắm. Kết hôn được 2 năm, em cũng đã mang thai được một lần. Con đủ 9 tháng 10 ngày nhưng đau đớn là chưa kịp sinh ra thì bị chết lưu. Lý do là gì em không nhớ nữa, mà đúng hơn là không muốn nhớ, đau lòng lắm các chị ạ. Chồng em mang con đi chôn lúc em còn chưa tỉnh, cả đời sinh được một đứa con vậy thôi mà chưa một lần được nhìn mặt. Không biết kiếp trước em đã làm gì mà kiếp này khốn khổ đến thế.
Sau cái chết của con, em đau buồn mất 5 tháng rồi lại tự an ủi rằng, phải phấn chấn, vui vẻ để con sớm về với mình. Thế mà chờ đợi mải miết vẫn không thấy đâu. 8 năm tìm con, vợ chồng em không biết đã đi tới bao nhiêu nơi nữa, em đã tiêm bao nhiêu mũi thuốc, uống thuốc nam bắc, chắc bã thuốc phải chất to như đống rơm, vậy mà...
Mới đầu, chồng em cứ nhận lỗi là do anh để bố mẹ anh và họ hàng không chì chiết em nhưng rồi sự việc cũng lộ, nhà anh giận lắm, em sống khốn khổ, vừa đau vì không có con, vừa buồn vì không được cảm thông, động viên. Chỉ có chồng em và phía nhà em là hết lời an ủi, tìm mọi cách để em vui.
Vợ chồng em là công chức bình thường thôi, chẳng có tiền để chữa, bố mẹ em cho, họ hàng cho rồi may mắn được cơ quan chồng giúp đỡ, chữa từ đó đến nay cũng đã tiền tỷ rồi mà không một lần thành công. Cực chẳng đã, chúng em đành nhận con nuôi.
Em sống khốn khổ, mãi mà chưa có được đứa con (Ảnh minh họa)
Đứa trẻ là con thứ 8 trong một gia đình người dân tộc. Vợ chồng em nhận nuôi khi cháu mới được một tháng tuổi. Thằng bé trông khỏe mạnh, hồng hào, rất bầu bĩnh. Thấy cháu ngoan ngoãn, kháu khỉnh nên bố mẹ chồng em cũng chấp nhận, không lời ra tiếng vào nữa. Đời em tưởng vậy là tạm ổn thì khi con được 4 tháng lại phát hiện cháu bị bệnh tan huyết bẩm sinh thể nặng.
Vậy là từ đó đến nay đã gần một năm, tháng nào vợ chồng em cũng phải đưa con đến Viện huyết học để truyền máu. Trả lại con thì bố mẹ cháu không nhận mà nuôi cháu thì vợ chồng em đến kiệt quệ kinh tế. Bệnh của con cũng nặng rồi, sống chẳng được bao lâu nữa. Cứ nhìn cháu em lại bật khóc, không thể kìm được.
Thế rồi, hơn hai tháng trước, mẹ cháu tự nhiên xuống nhà em rồi bế cháu về. Chị ấy bảo nghĩ thương em quá nên thôi để nhà chị lo cho cháu. Nhà chị ấy cũng không giàu có gì nên em và chồng bàn nhau mỗi tháng sẽ gửi ít tiền để giúp đỡ.
Đẻ con không được, xin con nuôi cũng không xong, giờ em chỉ muốn chồng đồng ý bỏ em đi lấy vợ khác. Vậy mà anh không đồng ý. Trước đây em đã có 3 lần bỏ đi, thế mà anh vẫn tìm em về được. Lần nào em về cũng thấy anh hốc hác. Anh nói không tìm được em, anh không ăn không ngủ được.
Chẳng biết kiếp trước anh nợ em gì mà kiếp này lại phải cùng em gánh khổ như thế. Em buồn lắm các chị ạ, giờ chẳng biết phải làm sao cho đúng, chả nhẽ hai vợ chồng cứ sống với nhau như vậy đến chết thì thôi, không cần con cái gì nữa? Em bảo chồng ra ngoài tìm con mang về cho em nuôi mà anh cũng không chịu. Em chẳng biết phải làm sao nữa, xin các chị cho em lời khuyên.
Tác giả bài viết: Lê Thu Thúy (Phú Thọ)