Cuộc sống

Vừa cầu hôn hôm trước, hôm sau bạn trai đến… đòi lại nhẫn

Nhưng câu nói tiếp theo của Khải lại nằm ngoài sức tưởng tượng của cô…

Khải và Hoa yêu nhau hơn 1 năm thì quyết định tiến đến hôn nhân. 2 người đều có công ăn việc làm ổn định, điều kiện gia đình môn đăng hộ đối, tình cảm đôi bên rất thắm thiết, vì thế rất được các bậc trưởng bối 2 bên ủng hộ. Khải là người sống tình cảm, lãng mạn, vì thế anh đã thiết kế một bữa tiệc nho nhỏ ở nhà hàng để ngỏ lời cầu hôn với Hoa. Nhìn người yêu lồng chiếc nhẫn đẹp tuyệt vào ngón tay mình, Hoa hạnh phúc lâng lâng. Rồi từ đây, người đàn ông này sẽ là người đi với cô đến hết cuộc đời, sướng khổ, ngọt bùi cay đắng sẽ cùng cô nắm tay nhau vượt qua.

Ở nhà hàng trở về, Khải thả xe đi thật chậm, Hoa vòng tay ôm chồng tương lai tình tứ, 2 vừa đi vừa thủ thỉ nói với nhau về tổ ấm và những đứa trẻ, về những kế hoạch muốn thực hiện. Bỗng dưng “uỳnh”, một thanh niên say rượu ở đâu lao đến, loạng choạng thế nào tông luôn vào 2 người. Khải thì không sao nhưng Hoa bị khá đau. Hoa nghĩ về nhà nghỉ ngơi, bôi thuốc là được, nhưng Khải nhất quyết bắt cô ngày mai phải đi khám tổng thể một lượt xem có vấn đề gì không. Cảm động trước sự quan tâm, săn sóc của Khải, Hoa mỉm cười gật đầu đồng ý.
cau hon
Ảnh minh họa

Sáng hôm sau, Khải và Hoa xin nghỉ làm, chở nhau đến bệnh viện kiểm tra. Đến trưa nhận được kết quả, Hoa không thể tin vào mắt mình, khi kết quả kiểm tra thận cho thấy, cô bị suy thận cấp độ 2. Cô phải lao vào hỏi lại bác sĩ, được giải thích tận tình các chỉ số liên quan nói rõ tình trạng bệnh, rồi xem đi xem lại không nhầm lẫn với tên ai, cô mới tin rằng mình đúng là đang mắc căn bệnh này. Thảo nào gần đây thi thoảng cô thấy mệt mỏi, chán ăn vô cớ. Cứ nghĩ do bận rộn nên mệt mỏi, hóa ra cô mang bệnh trong người mà không hề hay biết.

Từ lúc biết vợ chưa cưới bị bệnh, Khải chỉ nói mỗi một câu: “Nghe nói bệnh này không chữa được, chỉ có thể làm mọi cách cho nó diễn tiến chậm lại, cuối cùng phải chạy thận, rồi phải thay thận mới mong sống sót”, rồi im lặng đến tận lúc đưa Hoa về nhà, quay người rời đi. Hoa hoang mang vì bệnh, lại vấp phải thái độ nhạt nhẽo, lạ lẫm của người yêu, cô buồn bã, tủi thân vô cùng, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Hoa nói chuyện với bố mẹ, 2 bác cũng buồn rầu, lo lắng lắm. Lại kể thái độ của Khải cho bố mẹ nghe, mẹ cô chép miệng: “Con ạ, ai là người có thể hao tâm tổn trí vì người dưng, nó có bỏ con thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lí mà chấp nhận!”. Hoa nghe thế cũng chỉ ậm ừ đáp lời mẹ nhưng trong lòng cô không phục. Cô tin, Khải của cô không phải là người như thế. Lúc ở bệnh viện có lẽ là vì anh quá sốc chưa biết phải cư xử ra sao mà thôi. Rồi lát nữa anh nghĩ lại, anh sẽ lại đến động viên an ủi cô ngay ấy mà.

Đúng là tối ấy Khải có đến tìm Hoa. Cô rủ anh vào nhà, nhưng anh nhất quyết đòi ra quán café nói chuyện. “Anh ơi, em tìm hiểu rồi, bệnh của em vẫn ở cấp độ nhẹ, sẽ chữa được mà, không bi quan như anh nói lúc sáng đâu”, Hoa rầu rĩ mở lời. “Đã bị rồi thì không thể chữa khỏi hẳn được như ban đầu nữa đâu em ạ. Mọi người nói để động viên em thế thôi. Nó sẽ chỉ có nặng lên, có điều nếu em đầu tư chữa trị, giữ gìn thì nó sẽ diễn tiến chậm lại. Mà cái quá trình đấy sẽ tốn kém tiền bạc, mất thời gian, công sức lắm, em có biết không?”, Khải hơi cáu kỉnh.

“Vậy… ý anh là…”, Hoa muốn rơi nước mắt đến nơi nhưng cố kìm nén – “Anh sẽ không thể ở bên em vượt qua khó khăn này, đúng không?”. Khải chưa nói thẳng nhưng dựa theo thái độ của anh, thì không khỏi khiến Hoa nghĩ tới điều này. Khải im lặng một lúc lâu, cuối cùng, như đã hạ quyết tâm, anh ta nhìn Hoa rồi nói giọng đầy áy náy: “Anh xin lỗi. Anh cũng thương em lắm, nhưng…”. Khải bỏ lửng câu nói, nhưng như thế là quá rõ ràng rồi còn gì, cần đâu phải nói toẹt ra.

“Vậy tối nay anh tới để chia tay với em?”, Hoa lau nước mắt, nghiến răng hỏi. Hóa ra mẹ cô nói đúng, nhiều người, ngọt bùi có thể sẻ chia, nhưng đắng cay thì không bao giờ chung bước nổi. Khải lại im lặng, trốn tránh cái nhìn của Hoa, nhưng đó cũng chẳng khác gì thừa nhận lời Hoa nói là sự thật. Hoa đầy chán nản, tuyệt vọng, đứng dậy nhìn người mình đã từng tin yêu hết mực qua làn nước mắt: “Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ không bám lấy anh đâu, anh yên tâm, chúng ta kết thúc ở đây”. Nói xong cô dợm bước đi về.

“Khoan đã!”, Khải vội vàng gọi giật cô lại. Trong lòng Hoa lúc ấy tự dưng lại le lói lên 1 tia hi vọng mỏng manh, rằng Khải đã nghĩ lại, rằng Khải không phải là con người cạn tình cạn nghĩa như thế. Nhưng câu nói tiếp theo của Khải lại nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. “Xin lỗi em, nhưng em có thể cho anh… xin lại chiếc nhẫn được không. Mình chia tay, thiết nghĩ em cũng không muốn giữ nó lại làm gì”, anh ta khó xử nói.

Hoa nhìn Khải chằm chằm, rồi bỗng phá lên cười ngặt nghẽo. Thì ra, đến một lúc nào đó, những người từng yêu thương nhau thắm thiết, lại có thể đối xử với nhau như thế này. Cô rút chiếc nhẫn, đặt lên bàn, không nói không rằng quay người đi thẳng.

Tác giả bài viết: Phạm Giang/theo Thái Nguyên

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP