Cuộc sống

Vợ tôi gần như không biết khóc: (P2) Lần đầu vợ khóc chính là lần tôi tỉnh lại trong bệnh viện

Thấy tôi tỉnh, vợ tôi mừng rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm chung sống, tôi mới thấy vợ khóc.

Vợ tôi gần như không biết khóc: (P1) Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục


Vợ bỏ đi được hơn 1 tuần thì ngân hàng đến thu hồi nhà vì tôi không có khả năng trả nợ, tôi bỗng chốc mất trắng hết. Nhà không, vợ con cũng không. Chỉ mấy ngày, tôi đã già xọp đi đến cả chục tuổi.

Chuyển ra ở trọ được vài ngày thì vợ bế con đến tìm tôi.

- Em về nhà mới hay nhà bị niêm phong, thu hồi rồi. Anh làm gì cũng giấu em. Vợ chồng, hết giận thì thôi. Giờ anh ở đâu, em ở đó.

- Em không giận, cũng không trách anh chuyện đánh em và cả chuyện vỡ nợ.

- Không. Em cũng xin được việc rồi.

Chúng tôi bắt đầu cuộc sống kham khổ trong một căn phòng chưa tới 20m2. Chẳng bao lâu sau, tôi bị công ty sa thải vì lấy tiền quỹ công ty làm việc riêng. Nể tình tôi công tác ở đó gần chục năm nên công ty không khởi kiện, chỉ ra thời hạn cho tôi trả nợ.

Tôi vác hồ sơ đi xin việc lại, nhưng không nơi nào nhận. Cùng đường, tôi làm nhân viên giữ xe cho một quán cà phê, lương còn thấp hơn vợ. Mọi chi tiêu, ăn uống, thậm chí sữa của con cũng phải giảm đến tối đa. Không khí phòng trọ ngột ngạt, nóng bức, cộng với việc ăn uống kham khổ khiến tôi như phát điên lên.

Tôi quay cuồng với nợ nần. Vợ tôi ngày đi giữ trẻ, tối về lo cơm nước, chăm con. Nhưng hàng tuần, lại có vài cuộc điện thoại, vợ tôi lại đi. Tôi hỏi, em nói em đi làm thêm với bạn cùng chỗ làm. Khi nào có việc, họ mới gọi nhưng lương tính theo giờ khá cao.

Nhìn vợ ngày càng đẹp, tôi ghen. (Ảnh minh họa)


Tôi chỉ cần nghe câu đó thôi. Thế là mỗi lần vợ đi, tôi lại giữ con. Từ lúc vợ đi làm thêm, tôi trả được nợ một cách dễ dàng hơn. Gần 2 năm sau, nợ giảm đi hơn một nửa. Nhưng em cũng ngày càng sửa soạn hơn, trau chuốt hơn. Nhìn vợ ngày càng đẹp, tôi ghen.

Một lần, sau khi nhận điện thoại xong, vợ tôi lại đi. Lần này, tôi quyết tâm theo dõi. Đứng đợi em đúng là một người bạn em thật. Nhưng họ chạy đến siêu thị, gửi xe rồi lại lên taxi đi tiếp.

Mải nhìn theo xe vợ, không để ý được đường phố nên tôi lao phải một chiếc ô tô đi ngược chiều.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên giường. Chân và đầu tôi băng trắng toát. Thấy tôi tỉnh, vợ tôi mừng rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm chung sống, tôi mới thấy vợ khóc. Em nắm lấy tay tôi, liên tục hỏi: “Anh có nhận ra em không? Có khó chịu ở đâu không?”. Nhìn vợ hốc hác, xanh xao, tôi thấy thương.

Vợ tôi chăm sóc tôi từng chút một. Nằm viện đúng 1 tháng thì tôi về. Tiền nằm viện, tiền phẫu thuật cho tôi lên tới mấy chục triệu (dù đã được trừ bảo hiểm). Vợ tôi phải chạy ngược chạy xuôi vay mượn để giữ lại mạng sống cho tôi.

2 năm sau đó, vợ chồng tôi trả gần xong hết nợ. Vợ tôi vẫn ngày càng đẹp ra. Thỉnh thoảng, vợ tôi vẫn đi làm thêm với bạn em, tôi cũng không gặng hỏi hay làm căng lên như trước nữa.

Rồi bỗng nhiên vợ tôi có bầu và nghỉ làm thêm, chỉ trông trẻ ở gần nhà. Chúng tôi chuyển về sống chung với bố mẹ ruột tôi. Hối hận vì trước đây hay bỏ bê vợ, nên lần này tôi chăm sóc em rất kĩ. Đó cũng là những ngày tôi thấy em hay cười nhất.

Thế nhưng, con bé đẻ ra, càng lớn càng chẳng giống ai. Đặc biệt là sống mũi cao, mái tóc mây quăn quăn không giống một người nào trong gia đình tôi. Vì thế, lúc con bé được 8 tháng, mẹ bắt tôi đem con đi xét nghiệm. Mẹ tôi còn chì chiết vợ hàng ngày.

Nhìn con thật sự không giống mình, tôi cũng hoang mang. (Ảnh minh họa)


- Nhà này đúng là vô phúc lấy phải cô. Nếu xét nghiệm ra không phải cháu tôi thì cô biết tay. Nhìn cô là tôi biết rồi mà, chưng diện, quần áo, tóc tai thế kia thì sao không ông này ông nọ được. Chỉ tội thằng con tôi, ngu si mới bị cô cắm cho mấy cái sừng.

Những lúc đó, vợ tôi chỉ cúi mặt, không khóc, nhưng mặt buồn não lòng. Tôi ban đầu cũng bảo vệ vợ. Nhưng nhìn con thật sự không giống mình, tôi cũng hoang mang.

Đêm trước ngày tôi đưa con đi xét nghiệm, vợ tôi hỏi:

- Nếu kết quả xét nghiệm không phải con anh thật thì em định tính sao?

- Anh cũng không biết, chắc không sống được tiếp với nhau đâu.

Vợ tôi không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nằm xuống đắp chăn giả vờ ngủ. Tôi cũng phần nào đoán được kết quả, nhưng vẫn thầm hi vọng không phải.

Những ngày đợi kết quả, gia đình tôi căng thẳng đến mức không ai dám nhìn ai, trừ mẹ tôi. Bà cứ lanh lảnh nói kết quả có, nếu không phải cháu bà, thì bà sẽ tống vợ tôi đi ngay tức khắc.

Kết quả thật bất ngờ…


(Còn tiếp...)

Tác giả bài viết: Duy Khang

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP