Tôi mới nộp đơn ly hôn lên tòa, tòa hẹn sau 15 ngày sẽ giải quyết. Hôm nay, vợ tôi đã bế con gái 2 tuổi khỏi nhà. Cô dọn sạch sẽ đồ đạc, quần áo, chiếc lược nhỏ trong nhà tắm cô cũng mang đi. Ngôi nhà không còn chút thứ gì thuộc về người phụ nữ tôi yêu thương, chung sống suốt 7 năm nay.
7 năm, chúng tôi đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, vui có, buồn có, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Chúng tôi không cãi vã, cũng không phải có người thứ 3, chỉ là thấy không sao nói chuyện với nhau được nữa. Trước đây giận hờn chỉ 2-3 ngày là lành, giờ thì đằng đẵng cả mấy tháng trời, không ai nói với ai câu nào, hệt như không còn thiết đến nhau nữa.
Bốn tháng trước, mẹ tôi ở quê lên chơi. Mẹ tôi khó tính, đến tôi còn khó chiều nhưng vợ tôi trước giờ vẫn rất lễ độ, nhẫn nhịn, biết cách cư xử nên chưa xảy ra chuyện gì ghê gớm. Nhưng lần này thì khác, mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu bùng nổ khi mẹ không hài lòng với cách vợ tôi chăm con gái nhỏ. Vợ tôi nhịn ngày một, ngày hai nhưng đến ngày 3 thì không chịu được nữa vì bà phá hỏng hết công luyện cho con ăn, con ngủ của cô ấy. Tôi bênh vợ nhưng khi nghe cô buột miệng nói: “Mẹ về quê nhanh cho con nhờ” thì bực tức, chuyên sang bênh mẹ.
Mẹ tôi giận con dâu nên về luôn, để lại nhà tôi với hỗn độn, giận dữ. Vợ tôi biết sai nên đã xin lỗi nhưng mẹ không bỏ qua, tôi cũng không bỏ qua. Không hiểu sao tôi lại bảo thủ như vậy. Vợ cố làm lành hai tuần không thành công nên buông xuôi, mặc kệ mọi chuyện. Cứ như thế, chúng tôi không nói với nhau lời nào cho đến một ngày vợ bảo: “Chúng mình ly hôn đi”.
Nghe lời đó, tôi ngỡ ngàng lắm nhưng vì tự ái, tôi đồng ý luôn. Tôi nghĩ đó là lời nói dọa. Vậy mà vợ lại đưa cho tôi tờ đơn đã kí sẵn. Tôi cầm lấy kí vào luôn. Đêm đó, hai chúng tôi mỗi người một phòng. Tôi nghe rõ tiếng khóc của vợ nhưng không sang. Rồi tự tôi đi nộp đơn lên tòa, tôi muốn vợ phải hối hận vì đã đưa ra đề nghị này, tôi vẫn nghĩ thế nào vợ cũng sẽ xin tôi nghĩ lại, xin lỗi vì đã làm vậy. Thế mà hôm nay về nhà, tôi đã thấy cô ấy bế con dọn đi.
Nhìn tủ quần áo trống hoác, tôi bật khóc nức nở, nghĩ thương hai đứa con, giờ mỗi đứa một nơi, không đầy đủ bố mẹ. Mà mâu thuẫn của chúng tôi đâu có kinh khủng lắm, sao lại đến nông nỗi này?
Tôi nhắn cho vợ, nói muốn gặp để nói chuyện rõ ràng. Vợ không đồng ý, cô bảo: “Em muốn dừng lại”. Tôi nhắn: “Anh sai rồi”. Vợ im lặng. Không biết cô có nghĩ lại không, vì hai đứa con mà trở về không còn tôi thì thấy đau thấm thía. 7 năm xây dựng một gia đình, giờ sụp đổ như vậy, thật không can tâm...
Tác giả bài viết: Trường Lâm
Nguồn tin: